"Vâng... chỉ là thuộc hạ cảm thấy hơi bất an, Tứ di nương, nàng ta thực sự rất ghê gớm."
Cao Lãm từng lén theo dõi, bị Chu Nha Nha bắt gặp đến ba lần.
Ba lần đó!
Cao Lãm cảm thấy cái mặt mình chẳng còn chỗ nào để giấu nữa rồi.
"Vậy thì giữ nàng ta lại trong phủ."
"Giữ lại phủ? Ý ngài là nói với nàng ta rằng Hầu gia tìm nàng ta sao?"
"Ngươi tự thu xếp."
Thế là, ngay trước lúc Tứ di nương sắp bước ra khỏi phủ trong mong đợi, nàng ta liền hứng trọn một tiếng sấm giữa trời quang —
Từ Vị Bắc gọi nàng ta tới hầu hạ.
Việc này khiến Tứ di nương phản kháng mãnh liệt.
"Ngươi quay về nói với Hầu gia, đợi ta tối về rồi nói sau."
Nàng bảo với Cao Lãm.
Cao Lãm: "Buổi tối có Sơ ma ma canh giữ, Hầu gia phải hồi phòng."
"Sơ ma ma..."
Tứ di nương quát lên một tiếng,
"Hầu gia gọi ta đến hầu hạ!"
Hôm nay ai mà cản nàng ta ra ngoài, người đó chính là kẻ thù đội trời chung với nàng ta, đừng trách nàng ta tâm ngoan thủ độc!
Trời biết, nàng ta ở trong Hầu phủ này sắp phát điên rồi!
Cao Lãm: "..."
Xong rồi xong rồi.
Rồi thì Sơ ma ma đến, Cao Lãm mang tâm trạng thất bại trở về.
Đại di nương lén lút nói với Tứ di nương: "Gan ngươi sao lại lớn như vậy? Dù không muốn đi, cũng nên uyển chuyển một chút."
Tứ di nương uất ức nói: "Cho dù đêm nay trở về là con đường chết, hôm nay ta cũng phải ra ngoài, ai cũng đừng hòng ngăn cản ta!"
Cố Uyển Ninh cũng đang thầm đoán, Từ Vị Bắc tìm Tứ di nương làm gì?
Giang Thu Bạch không còn, nên chuyển sang mấy nữ nhân trong phủ?
Nhưng sao lại vừa mắt một Tứ di nương còn trẻ người non dạ như vậy?
Muốn làm trâu già gặm cỏ non, thật đáng khinh!
Lại nói đến Cao Lãm, mặt mày ủ rũ quay về bẩm báo.
Để tránh bị mắng, hắn ta lập tức đưa ra phương án thay thế.
"Nếu đã vậy, thuộc hạ sẽ nói là phụng mệnh đi bảo hộ Tứ di nương, thế nào?"
"Vậy chẳng phải khiến nàng ta trở thành mục tiêu sao? Ngươi cứ nói là bảo hộ Cố Uyển Ninh là được."
Từ Vị Bắc từ trước đến nay chưa từng có tư tình với Chu Nha Nha.
Ban đầu là bị ép giữ nàng ta, cũng chỉ là thay người khác chăm sóc, sau này sẽ hoàn bích quy Triệu.
Cho nên vì nể mặt "Triệu", hắn không muốn để Chu Nha Nha bị mọi người nhắm vào.
"Ngài nói là bảo hộ phu nhân, phu nhân sẽ biết ngay là cái cớ để giám sát." Cao Lãm mặt mày đau khổ nói.
"Vậy ngươi cứ nói thẳng với nàng, là ta bảo ngươi đi giám sát nàng, xem nàng có thể làm gì được ta!"
Người nhà họ Cố, đừng mong làm điều gì khuất tất dưới mí mắt hắn.
"Vâng..."
Thế là, Cố Uyển Ninh được "ban tặng" một cái đuôi theo sau.
Một đoàn người xuất phát, rầm rộ náo nhiệt.
Cố Uyển Ninh dẫn theo mấy người tới cửa hàng tạp hóa Nam Bắc, nhưng lần này không có gì hấp dẫn, nàng cũng không mua gì.
Đại di nương mang theo ít đồ may vá ra bán, vốn định tìm tiệm thêu, không ngờ được cửa hàng Nam Bắc để mắt tới, một bức song diện thêu bình phong đã bán được sáu mươi lượng bạc, mấy món lặt vặt khác cũng thu được hơn hai mươi lượng.
Tứ di nương cười nói nàng ta mời khách, Đại di nương cũng cười đồng ý.
Nhị di nương thì luôn dò hỏi giá cả, nhìn dòng người qua lại, len lén thì thầm với Cố Uyển Ninh về lợi nhuận của cửa tiệm này.
Tam di nương như thường lệ, trầm lặng, gần như không có cảm giác tồn tại.
Cao Lãm giữ khoảng cách mấy bước, tuy cách xa nhưng không dám rời khỏi.
"Không có gì muốn mua thì chúng ta đi thôi." Cố Uyển Ninh nói.
"Vâng, phu nhân." Mấy người lập tức đáp lời, vây quanh nàng cùng rời đi.