Cái vẻ tập trung ấy khiến Hồ Lai không nhịn được phải nói thầm: "Thằng cha này không phải biến thái đấy chứ?"
Chẳng ai thèm để ý đến gã, mãi cho đến khi Trần Sơn cẩn thận bước qua, Trọng Minh mới đứng thẳng dậy, trầm giọng nói: "Mấy khúc chi này mức độ phân hủy khác nhau, có vài khúc còn có vết thương gây ra sau khi chết, chỗ đứt lìa nham nhở, nhìn là biết bị răng cắn đứt."
Hắn nói rồi nhặt một tấm bìa carton ướt sũng sắp nát dưới đất lên, lót vào tay, kéo một cánh tay ra đặt xuống đất, chỉ vào một vết thương trên đó nói: "Đây là dấu răng."
Ngón tay co lại, nắm thành quyền: "Vết của một cái răng thôi mà to bằng nắm đấm của tôi. Kẻ cắn đứt cánh tay này không phải con lươn khổng lồ ban nãy."
Văn Trọng khoanh tay trước ngực, gật đầu: "Con lươn ban nãy trông thì ghê gớm nhưng thực ra vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn. Cẩn thận đấy, trong tòa nhà này có lẽ vẫn còn quái vật khác."
Trong lòng mỗi người đều dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ trước những điều chưa biết.
Bên tòa nhà đối diện chỉ còn lại một mình Đoan Hoa.
Trần Sơn tháo dây thừng, buộc vật nặng vào rồi ném sang bên kia. Sau ba lần, cuối cùng cũng thành công ném được vào trong cửa sổ.
Đoan Hoa buộc chặt dây, cẩn thận bò qua.
Đến lúc này, cả sáu người đều ướt như chuột lột.
Máu trên mặt và người Tần Diệc đã bị nước mưa xối sạch nhưng mùi hôi thối đặc trưng của nước mưa vẫn khó chịu vô cùng.
Mọi người cùng nhau xuống lầu, cẩn thận bước vào căn phòng đầu tiên lục trong tủ quần áo tìm đồ sạch để thay.
Lúc họ đến, cửa phòng mở toang nhưng ổ khóa rõ ràng đã bị phá bằng bạo lực, đồ đạc bên trong cũng bừa bộn lung tung, không biết là do chủ nhà vội vàng chạy trốn làm loạn lên hay là do người đến sau lục lọi.
Sau khi thay quần áo sạch sẽ, mọi người lại bắt đầu tìm thức ăn.
Vì lo lắng trong tòa nhà vẫn còn quái vật khác, lần này họ không chia nhau ra mà đi cùng nhau.
Xuống đến tầng mười lăm, Hồ Lai đi đầu, xông lên đạp tung cửa phòng.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một chiếc rìu từ bên trong bổ ra, chém thẳng vào mặt Hồ Lai!
Văn Trọng giơ tay lên, tóm lấy cán rìu, nghiêng đầu nhìn vào căn phòng tối om: "Đây không phải là chuyện mà quái vật làm được đâu, ra đi."
"Các, các người là người sống sao?"
Một giọng nói đầy cảnh giác từ bên trong vọng ra, kèm theo tiếng bước chân khe khẽ, một người đàn ông gầy gò cầm dao phay bước ra, dừng lại cách họ khoảng ba mét.
Bất ngờ nhìn thấy người khác ngoài những người làm nhiệm vụ, Tần Diệc không khỏi có chút kinh ngạc.
"Các người đừng qua đây, chúng tôi đông hơn các người đấy!" Người đàn ông gầy gò một tay chỉ ra sau lưng.
Ánh mắt Tần Diệc nhìn theo vào trong phòng, lờ mờ thấy vài bóng người không rõ đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
Trần Sơn ngạc nhiên nói: "Ở đây mà vẫn còn nhiều người thế này à? Vậy thì đồ ăn trong tòa nhà này... chắc chắn bị các người quét sạch rồi chứ gì?"
Người đàn ông gầy gò vội vàng gật đầu: "Các người mau đi đi, sang tòa nhà bên cạnh mà xem, người bên đó là lứa đầu tiên được cứu trợ đấy!"
Trọng Minh đẩy gọng kính, hỏi: "Vậy tại sao các người không được cứu trợ?"
Người đàn ông cười khổ: "Các người chẳng phải cũng chưa đi sao? Lúc đó không phải đột nhiên xuất hiện mấy con quái vật à, con cá to như thế, nuốt chửng cả người của đội cứu hộ lẫn thuyền, ai mà còn dám đến cứu người nữa?"
Thì ra lúc đó tình hình là như vậy...
Tần Diệc nghe mà lòng kinh hãi, không khỏi hỏi: "Con cá lớn đến mức nuốt chửng cả thuyền á? Đó là... cá voi à?"
Người đàn ông hít một hơi, ánh mắt kỳ quái nhìn họ chằm chằm, một lúc sau mới hỏi: "Các người chẳng lẽ không biết?"
Vừa nói, người đàn ông vừa tiến lại gần hơn một chút, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, ra vẻ như thể sẽ đóng cửa bất cứ lúc nào.
Văn Trọng nói: "Chúng tôi quả thực không rõ lắm, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"