Thế giới 2 - Chương 47: Đại chiến sinh tồn

Tận Thế Luân Hồi

Tòng 0 17-08-2025 23:33:29

Tuy nói là dao gọt hoa quả nhưng trông cũng rất sắc bén. Trò chơi này thật sự đang ép người chơi ra tay. Tần Diệc đeo ba lô lên, rồi nhặt cái xẻng sắt dưới đất. Thứ này thực ra còn dễ dùng hơn dao gọt hoa quả, vừa nặng tay, lại dài hơn dao nhiều. Cô cất xẻng sắt vào nhẫn trữ vật rồi mới quan sát căn phòng. Đây là một căn nhà trệt, nơi cô đang đứng là một phòng ngủ. Nhìn cách bài trí có vẻ không phải nhà giàu có gì, mọi thứ trong phòng đều được dọn dẹp rất ngăn nắp, chỉ là đã phủ một lớp bụi mỏng. Tần Diệc hơi thắc mắc, nơi này trông hoàn toàn không có vấn đề gì, xung quanh cũng rất yên tĩnh, rốt cuộc là kiểu tận thế gì đây? Nghĩ vậy, cô liền đi ra ngoài cửa. Ngoài cửa là gian nhà chính, cửa chính của gian nhà mở toang, có thể nhìn thấy rõ bên ngoài. Tần Diệc đi tới cửa chính, thấy cây cối và cỏ dại bên ngoài đều khô vàng úa, còn mặt đất thì nứt nẻ những khe lớn ngang dọc. Là hạn hán ư? Tần Diệc hơi hoảng, lập tức đi tìm vòi nước. Cô xông vào bếp, nhanh chóng vặn vòi nước, nhìn chằm chằm vào vòi một lúc lâu, không một giọt nước nào chảy ra. Đưa đầu ngón tay chạm thử, đầu vòi khô cong. Quả nhiên không có nước! Cô không dám ở lại lâu, quay về phòng tìm kiếm khắp nơi, không tìm thấy bất kỳ thức ăn nào liền rời khỏi đó. Ra ngoài rồi, cô mới biết nơi mình đang ở không hẳn là trong thị trấn. Bên ngoài là một vùng ruộng nông nghiệp rộng lớn, lác đác vài căn nhà trệt tương tự. Nhìn ra xa, có thể thấy phía bên trái có nhiều tòa nhà cao tầng, có lẽ đó mới là trung tâm thị trấn. Cô đi thẳng về hướng thị trấn, trên đường đi qua hai căn nhà nhưng đều không tìm thấy gì. Con đường dưới chân ngày càng rộng hơn, những tòa nhà phía trước cũng đã gần hơn nhiều. Tần Diệc ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đưa tay lau mồ hôi. Lúc đầu không cảm thấy gì nhưng sau khi ra khỏi nhà đi một lúc, cô bắt đầu thấy hơi nóng. Nếu chỉ một hai ngày thì không sao nhưng nếu kéo dài thế này, lại không mưa, đúng là sẽ gây hạn hán. Nhưng trận hạn hán này chắc chắn không phải hình thành trong thời gian ngắn. Đến cả mặt đất cũng nứt những khe sâu và dài, e rằng phải đào rất sâu xuống lòng đất mới có nước. Đang nghĩ ngợi, khóe mắt cô dường như thấy có vật gì đó, quay đầu nhìn lại, lòng cô kinh hãi - đó là hai cái xác khô! Cô bước nhanh tới, nhìn kỹ mới phát hiện họ bị người khác giết chết. Hai cái xác đã quắt lại, như quả bóng xì hơi, chỉ còn lớp da bọc xương. Quần áo của họ vẫn còn nguyên vẹn, vì thế Tần Diệc mới thấy được vết máu và vết rách trên đó. Sau khi tận thế ập đến, những người này có lẽ cũng vì tranh giành vật tư mà ra tay giết người. Điều kỳ lạ là, trên cổ tay của cả hai cái xác đều có một vết cắt. Chẳng lẽ họ đang tự sát thì bị người khác giết chết? Tần Diệc không hiểu rõ nên không nghĩ nhiều nữa, quay người tiếp tục đi về phía thị trấn. Ra khỏi con đường nhỏ dẫn vào làng, Tần Diệc phát hiện phía trước là một cây cầu đá lớn. Đứng ở chỗ cô cũng thoáng thấy con kênh nhưng chẳng rõ có nước hay không. Cô chạy vội mấy bước, vừa tới đầu cầu đã nhìn ngay xuống dòng kênh và thất vọng đúng như dự đoán. Con kênh này rộng ít nhất cũng chục mét, nhìn độ sâu của lòng kênh cũng không cạn, vậy mà giờ đây đã khô cằn nứt nẻ, chẳng còn lấy một dấu vết ẩm ướt. Không có nước nhưng lại có vài cái xác. Họ nằm rải rác, mặt úp xuống đất. Bên cạnh ai cũng có một đống đất, còn phía đầu thì có một cái hố nhỏ. Rõ ràng, trước khi chết, họ đã cố sống cố chết đào bới lòng kênh, mong tìm được chút nước. Tần Diệc cau mày. Nếu không phải cả thị trấn này hết sạch nước rồi thì sao họ phải chạy ra đây đào bùn chứ? Một dự cảm chẳng lành dấy lên trong lòng cô. Đến họ còn chẳng tìm được, liệu cô có thể tìm thấy nước trong thị trấn này không?