Thế giới 1 - Chương 16: Người cá biến dị

Tận Thế Luân Hồi

Tòng 0 17-08-2025 23:33:30

Người đàn ông trả lời: "Một con cá vàng, không phải cá voi đâu, các người biết chứ, chính là loại cá vàng nuôi trong bể ấy, chậc... đến giờ tôi vẫn không thể tin được, một con cá vàng mà lại có thể trở nên to lớn như vậy! Một chiếc thuyền cứu hộ có thể chở được cả chục người, nó một miếng là nuốt chửng được cả con thuyền to như thế! Haizz cũng chẳng có gì hay ho để nói, các người mau đi đi, nước ở dưới bắt đầu rút rồi, một thời gian nữa là có thể rời khỏi cái nơi quái quỷ này rồi..." Hắn bắt đầu lẩm bẩm, đưa tay đóng sập cửa lại, những lời còn lại bên ngoài không nghe rõ nữa. Đoan Hoa hỏi: "Vậy chúng ta có cần sang tòa nhà khác tìm đồ ăn nữa không?" Trọng Minh hơi cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Người này một mình trốn ở đây, chỗ hắn chắc chắn có rất nhiều đồ ăn nhưng hắn không dám một mình đi càn quét cả tòa nhà đâu." "Một mình cái gì?" Hồ Lai nhíu mày: "Ban nãy tôi rõ ràng nhìn thấy bên trong còn có mấy người nữa mà." "Hoặc là ma-nơ-canh bằng nhựa hoặc là hắn dùng đồ vật tạo thành hình người." Mắt kính của Trọng Minh phản chiếu ánh sáng xanh yếu ớt, khiến lời nói của hắn càng thêm sắc sảo: "Đương nhiên cũng có thể là vài cái xác." Hồ Lai hít một hơi lạnh, hỏi: "Sao cậu biết?" Trần Sơn cười khẩy: "Trừ anh ra, bọn tôi đều biết cả rồi." "Vậy sao các cậu lại biết?" Vừa hỏi xong, lần này phản ứng lại nhanh hơn: "Này, cậu đang nói móc tôi ngu đấy à?" Tần Diệc khẽ nói: "Nếu là người sống sẽ không yên tâm để hắn một mình ra cửa đối mặt với chúng ta đâu." Còn có những điểm đáng ngờ rõ ràng khác, ví dụ như những người đó từ đầu đến cuối đều giữ nguyên tư thế bất động, trong phòng cũng không có bất kỳ tiếng nói chuyện nào của ai cả. Hồ Lai "ồ" một tiếng, gãi đầu không nói gì thêm. Lúc này, Trần Sơn đột nhiên nói: "Nếu hắn chỉ có một mình, vậy chúng ta có thể cướp đồ ăn của hắn chứ? Dù sao hắn cũng chỉ là một NPC thôi mà." NPC ư? Tần Diệc nhíu mày, tuy rằng cái hệ thống đó nói đây là một trò chơi nhưng người ban nãy, nhìn thế nào cũng là một người sống bằng xương bằng thịt mà. Trần Sơn thấy không ai đáp lại, tiếp tục nói: "Các người ngốc à, chúng ta mà chết ở đây là chết thật đấy! Cái cửa này một đạp là tung, bên trong chỉ có một NPC! Có thể, có thể giống như mấy trò chơi chúng ta từng chơi trước đây, NPC này xuất hiện vốn dĩ là để chúng ta giết rồi lấy đồ ăn thôi?" Những người khác vẫn im lặng, Tần Diệc nhìn họ một lượt, rồi lên tiếng: "Tôi không muốn giết người." Văn Trọng nhún vai: "Tôi cũng giống cô ấy." Trọng Minh đẩy kính: "Bây giờ vẫn chưa đến mức không sống nổi." Trần Sơn sốt ruột, nhìn sang Hồ Lai và Đoan Hoa còn lại: "Hai người thì sao?" Hồ Lai cười khẩy một tiếng: "Giống như thằng đeo kính nói lúc trước ấy, đói quá thì thịt người còn ăn được, giết người thì nhằm nhò gì? Nhưng bây giờ dưới lầu còn nhiều tầng như vậy, đi tìm một vòng rồi nói sau." Chỉ còn lại Đoan Hoa chưa lên tiếng. Cô ta do dự một lúc rồi nói: "Chúng ta từ tầng thượng xuống, phòng nào cũng tìm kỹ rồi, chẳng thấy một chút đồ ăn nào cả, lỡ như dưới lầu cũng không có..." Nghe lời này của cô ta có vẻ có cơ hội, Trần Sơn vội nói: "Đúng vậy! Nếu dưới lầu cũng không có đồ ăn thì sao? Hơn nữa, nói không chừng dưới đó còn có quái vật, không cẩn thận một cái, không những không tìm được đồ ăn mà còn biến thành thức ăn trong miệng lũ quái cá!" Nói đến đây, đáy mắt anh ta lóe lên một tia sợ hãi: "Tôi không muốn giống như cô ta, để sống sót mà chuyện ghê tởm như vậy cũng phải làm!" Rõ ràng là đang nói Tần Diệc. Tần Diệc nhướng mày, không nói gì. Đoan Hoa cẩn thận nói: "Tôi, tôi thấy Trần Sơn nói có lý." Sau khi cô ta nói xong, không ai lên tiếng nữa. Trong khoảng lặng đó, từ trong phòng vọng ra vài tiếng động nhỏ.