Chương 33: Xin trời xanh phân định người trung kẻ gian!

Xuyên Sách: Thề Chết Bảo Vệ Sự Trong Sạch Của Anh Tôi

Nhuyễn Thỏ Tử Tương 13-07-2025 16:16:10

[Mười nghìn điểm tích lũy đã được chuyển vào tài khoản, hệ thống khởi động. ] Tiếng của hệ thống vang lên cuối cùng cũng làm trấn tĩnh trái tim bất an của Khương Dao. "Đây là đồ của tôi mà, tôi lấy đồ của mình không có vấn đề gì chứ?" Khương Dao cười híp mắt nói dưới ánh mắt ngày càng lạnh lùng của Thẩm Thanh Châu. Thẩm Tiêu Nhiên khiếp sợ, Thẩm Tiêu Nhiên không hiểu nổi, sao lại có người trơ trẽn như vậy? Bằng chứng đã ở ngay đây rồi mà còn nói không phải? [Nhìn vẻ mặt nắm chắc phần thắng của Khương Dao, có khi nào Thẩm Thanh Châu nhầm thật không?] [Thẩm Thanh Châu xin lỗi Dao Dao đi, đừng tùy tiện vu khống người ta được không?] [Mộ Tinh Hà có thể tự ra đây không, có phải tự mình giấu đi không, để đàn ông ra mặt cho mình, đây là đang câu kẻ ngốc nhiều tiền à?] [Từ lúc bắt đầu phát sóng Mộ Tinh Hà đã nhắm vào Dao Dao rồi, thần kinh à?] [Camera giám sát ekip chương trình tìm được, không thể nào đâu?] [Nhìn vẻ nắm chắc phần thắng của Khương Dao, rốt cuộc có phải cô ấy không, tôi cũng phân vân rồi. ] [Tôi hoang mang quá, xin trời xanh phân định người trung kẻ gian!] Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của mọi người, Khương Dao cười, vẻ mặt dường như nắm chắc phần thắng: "Các người chỉ có video tôi cầm một túi nhựa đi ra, vậy mà nói tôi lấy đồ của Mộ Tinh Hà có phải quá đáng không? Không muốn để tôi quay thì tôi có thể không quay!" Làm sao ekip chương trình có thể không để cô ta quay, hợp đồng của cô ta với Mộ Bạch là ràng buộc với nhau, cô ta đi, Mộ Bạch cũng phải đi. [Trời ơi, chắc chắn là vấn đề của Mộ Tinh Hà rồi, Khương Dao còn dám cứng rắn với ekip chương trình. ] "Có bản lĩnh thì các người thả ra toàn bộ video từ lúc túi đó được để xuống đến lúc bị lấy đi." Khương Dao tức giận nhìn chằm chằm mọi người: "Nếu không thì các người đang vu khống, tôi cũng không quay chương trình này nữa, các người cũng chờ đợi đơn kiện về việc hủy hoại danh tiếng của tôi đi!" Trương Việt Mẫn bị thái độ của Khương Dao làm cho mất tự tin, ký ức bắt đầu hỗn loạn, chẳng lẽ cô ta thật sự không lấy? Tần Tu Trạch đi từ trên cầu thang xuống, vẻ mặt lạnh nhạt, như thể đang nhìn một đám hề nhảy múa: "Đã muộn rồi, Dao Dao còn phải ngủ, nếu các người không đưa ra được bằng chứng thì cứ tiếp tục tìm đi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa." Lúc này, người của ekip chương trình cũng quay lại. "Đạo diễn Trương, có vấn đề rồi, đoạn camera giám sát đó bị đen, chúng tôi không thể lấy ra được nữa." Khương Dao thấy người của ekip chương trình quay lại, mỉm cười nhìn về phía Trương Việt Mẫn: "Đạo diễn Trương, đã về rồi à? Tìm thấy camera giám sát chưa?" Phòng khách im lặng một hồi. [Trời ơi, thật sự là vu khống sao?] [Xin lỗi! Xin lỗi Khương Dao đi! Nhiều người như vậy bắt nạt một cô gái?] [Xin lỗi, Mộ Tinh Hà và Thẩm Thanh Châu cùng ekip chương trình đều phải xin lỗi Dao Dao!] [Xin lỗi! Xin lỗi! Không xin lỗi thì tố cáo phòng phát sóng trực tiếp, đừng phát nữa!] Khương Dao nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong mắt ngấn lệ: "Tôi biết mọi người đều gấp tìm đồ, không sao, chỉ là một túi đồ ăn vặt thôi, đã chứng minh được tôi trong sạch rồi, để tối mai tôi mua cho Tinh Hà một túi vậy, em gái của thầy Mộ Bạch cũng là em gái của tôi, trẻ con không hiểu chuyện thôi mà." [Trời ơi, sao Khương Dao tốt thế không biết, từ qua đường thành fan. ] [Mộ Tinh Hà quá đáng quá, Thẩm Thanh Châu cũng vậy. ] [Trẻ con không hiểu chuyện, Mộ Tinh Hà năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ? Đủ hai mươi rồi chứ, tốt nghiệp đại học rồi chứ? Nên đi làm rồi chứ? Vậy mà còn coi là trẻ con?] [Một đứa làm màu, từ đầu tôi đã không có cảm tình tốt với cô ta. ] Nói xong, Khương Dao đưa điện thoại trong tay cho Thẩm Thanh Châu vẫn im lặng từ nãy giờ, trong mắt lướt qua một tia khinh miệt. Nói gì mà tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị có giá trị trăm tỷ, cuối cùng chẳng phải bị cô ta xoay như chong chóng. "Thầy Thanh Châu, lần sau đừng tùy tiện vu khống người khác nữa." Khương Dao cố tình nhấn mạnh hai chữ "vu khống", thấy Thẩm Thanh Châu không có ý định nhận, còn giơ tay lên cao hơn. [Thẩm Thanh Châu có ý gì vậy, không phục à, còn không nhận? Từ qua đường thành anti. ] Thẩm Thanh Châu cũng không ngờ, trong thời gian ngắn như vậy, Khương Dao thậm chí không rời khỏi tầm mắt của họ đã sửa được camera giám sát.