Chương 35

Mỹ Nhân Cầm Quân, Đánh Đâu Thắng Đó!

Bố Lạc 22-08-2025 16:41:22

Ngay khi Lạc Tấc sắp bước đến trước mặt phó chỉ huy, một viên đạn bắn tỉa sượt qua tai cô, bắn trúng ngay ngực phó chỉ huy. Một làn khói xanh bốc lên, phó chỉ huy ngã gục ngay tại chỗ. Cùng lúc đó, Lạc Tấc bật người lên lộn một vòng trên không, giật lấy súng của cậu ta, lập tức xoay người khai hỏa. "Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Đồng thời, Hoắc An đã nhanh chóng hạ gục toàn bộ tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp! Lạc Tấc dựa vào một khẩu súng trường di chuyển linh hoạt giữa làn đạn. Có Hoắc An yểm trợ, người của đội Lam trong chốc lát không thể bắt được cô. Thừa cơ hội khi có một khoảng trống, cô lập tức ném một loạt bom và lựu đạn vào trong phòng nghỉ: "Hoắc An!" Một viên đạn bắn tỉa lập tức bay tới bắn trúng quả bom giữa không trung. "Ầm!" Tiếng nổ vang trời cùng ngọn lửa bùng lên trên đỉnh núi. [Bộ chỉ huy đội Lam đã bị phá hủy. ] Cả hai đội đang giao chiến kịch liệt đồng loạt khựng lại. Tề Phi Trì tức giận đến mức mặt tái xanh, nghiến răng gằn giọng: "Lạc Tấc!" [Đậu má, tôi đã quá ngây thơ, hóa ra anh Tấc không chỉ đi cứu người mà còn cho nổ luôn cả bộ chỉ huy!] [Quá bá đạo! Hai người mà đánh sập được cả bộ chỉ huy đội Lam!] [Tôi không tin vào mắt mình nữa! Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh Hoắc dùng súng bắn tỉa!] [Xin hỏi, rốt cuộc còn thứ gì mà anh Hoắc không biết không?] Lạc Tấc lùi vào lùm cây, Hoắc An ôm súng trường nhảy xuống từ trên cây: "Sao cậu biết tôi biết bắn tỉa?" Lạc Tấc ngồi xuống đất, dựa lưng vào gốc cây, bắt đầu xoa bóp chân. Cường độ chiến đấu này đặt lên thể trạng hiện tại của cô một áp lực không nhỏ. Cô cần nhanh chóng thả lỏng cơ thể bằng phương pháp đặc biệt để có thể tiếp tục chiến đấu. Nghe Hoắc An hỏi, Lạc Tấc không thèm ngẩng đầu: "Tôi đã xem bài kiểm tra bắn súng của cậu rồi." "Cái gì?" Lạc Tấc chủ động đưa tay ra: "Kéo tôi một cái, tôi sẽ nói cho cậu biết." Hoắc An nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, không đưa tay ra nhưng lại giả vờ nắm tay và chìa cánh tay về phía trước. Thôi, vậy cũng được. Dù sao trước đó ngày nào cũng dùng ké dịch chữa trị của người này, Lạc Tấc cảm thấy mình nên rộng lượng một chút. Cô nắm lấy cổ tay Hoắc An đứng dậy. Cơ bắp chân rõ ràng đã thoải mái hơn nhiều. "Cậu thường không dùng súng tự động NGY. Súng trường SVd có sức sát thương lớn nhưng đối với người bình thường thì rất khó kiểm soát, không phải loại súng phổ biến. Vì vậy, nhiều người không biết nó còn có một đặc điểm khác, đó là có thể thay nòng trở thành một khẩu súng bắn tỉa." Những điều này, ngay từ khi nhìn thấy Hoắc An, đầu óc Lạc Tấc đã lập tức suy đoán ra. Hơn nữa, trong bài kiểm tra bắn súng, kỹ thuật của Hoắc An quá mức đặc biệt. Suy đoán cậu ta là một tay súng bắn tỉa cũng không khó. Quan trọng nhất là, Lạc Tấc rất hiểu những người như Hoắc An. Muốn trở thành một đơn binh mạnh nhất thì tuyệt đối không thể để bản thân có bất kỳ điểm yếu nào. "Báo cáo chỉ huy, tôi đang bị Khâu Sinh theo dõi." Giọng của Điêu Tự Dân đột nhiên vang lên trong kênh liên lạc. Lạc Tấc lập tức gọi: "Huấn luyện viên Kê!" Kê Tiến đáp: "Tôi lập tức tới." "Không chỉ có Khâu Sinh... Còn có Vệ... Hòa..." Giọng Điêu Tự Dân vang lên trong bộ đàm đứt quãng, nghe có vẻ vô cùng khó khăn. Lạc Tấc cau mày, lập tức gọi video cho Thang Anh Trác. "Tớ đã giúp cậu xử lý bộ chỉ huy đội Lam!" Vừa kết nối được, cô đã tức giận hỏi: "Bây giờ cậu lại muốn giết người của tớ sao?" "Trước đó cậu không nói với tớ, Điêu Tự Dân là người của cậu." Thang Anh Trác cau mày nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có. "Cậu muốn làm gì?" Giọng Lạc Tấc trầm xuống. Cô đã khiến Thang Anh Trác nghi ngờ. Cô đã mất đi sự tin tưởng của Tề Phi Trì, nếu ngay cả Thang Anh Trác cũng không tin cô nữa thì bước tiếp theo chính là bị truy đuổi và tiêu diệt. Giờ là thời khắc mấu chốt! Cô nhất định phải giành lại sự tín nhiệm của Thang Anh Trác! "Không phải tớ muốn làm gì mà là cậu định làm gì." Giọng Thang Anh Trác trầm hẳn xuống."Tớ và Tề Phi Trì từ đầu đến cuối đều bị cậu dắt mũi." "Tớ đã bị lộ thân phận nhưng Tề Phi Trì lại không hề báo cho tớ biết về người phục kích!" Lạc Tấc bình tĩnh giải thích."Nếu tớ là người của Tề Phi Trì, vậy tại sao tớ lại đánh sập bộ chỉ huy đội Lam?" "Cậu đang lợi dụng chúng tớ để tiêu hao nhân lực của cả hai bên." Thang Anh Trác cắn nhẹ răng hàm, ánh mắt sắc lạnh."Lạc Tấc, từ đầu đến cuối, cậu vẫn luôn muốn giúp đội Lục giành chiến thắng đúng không?" [Lạy trời, cái gì cơ???] [Đây là Nhất Quân mà hóa ra lại là đấu trong đấu trong đấu???] [Tôi đã luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ! Một lúc thì giúp đội Đỏ, một lúc lại giúp đội Lam... ] [Ôi trời! Vậy chỉ huy của thế lực thứ ba chính là anh Tấc sao?] [Mẹ nó, ngoài từ "đỉnh" ra, tôi không biết nói gì nữa, ôi ôi... ] [Vậy đội Lục còn những ai? Hoắc An, Từ Lệ Lệ, huấn luyện viên Kê, Điêu Tự Dân... Còn thiếu một người nữa!] [Lạy hồn! Để tôi đi kiểm tra lại, có khi tôi đã bị đội Lục xử rồi!] [Chết tiệt, hóa ra tôi cũng thế!] [Tôi đã bảo mà, đội Lam sao lại có một tay súng bắn tỉa lợi hại như vậy!] [Đội Lam? Tôi còn tưởng đội Đỏ ngoài Khâu Sinh ra cũng có một tay súng bắn tỉa cơ đấy?] [Tôi hình như nhận ra rồi... Người bắn hạ đội Lam chính là huấn luyện viên Kê, còn người bắn hạ đội Đỏ chính là anh Hoắc... ] [Trời ơi! Vậy chẳng phải ngay từ đầu anh Tấc đã lợi dụng trận chiến này để tiêu hao lực lượng của cả hai bên sao?] [Đệch mợ!!! Vậy bây giờ anh Tấc đang lừa Thang Anh Trác sao?] [Anh Tấc — một kẻ phản bội đỉnh cấp, tự do dạo chơi giữa hai thế lực lớn!] [Ôi ôi, tội nghiệp anh Thang, sau trận đấu này mà biết được sự thật chắc tâm lý sụp đổ luôn... ] Nếu không phải trước đó đã bị lừa một lần, nhìn vẻ mặt bình tĩnh như đã định liệu trước của Thang Anh Trác, có lẽ Lạc Tấc thực sự sẽ tin cậu ta. Cô cười nhạt: "Đội Đỏ và đội Lam cộng lại gần một vạn người, tớ chỉ có sáu người mà dám đối đầu với các cậu? Cậu cũng xem trọng tớ quá rồi..." Không đợi Thang Anh Trác phản ứng, cô tiếp tục nói, vẻ mặt tự tin và đầy kiêu ngạo: "Nói nhiều cũng vô ích, cậu đưa tớ một đội quân, tớ sẽ mang đầu Tề Phi Trì về cho cậu!" Bộ chỉ huy đội Lam đã bị phá hủy, nếu lúc này bắt được chỉ huy của họ, ý nghĩa ra sao không cần nói cũng rõ. Cô muốn đích thân trao chiến thắng vào tay Thang Anh Trác. [Anh Thang... Đừng tin cậu ấy!!!] [Ôi trời ơi, đây chính là tình yêu trong truyền thuyết sao?] [Dù biết cậu ấy đang lừa mình nhưng khoảnh khắc này tôi vẫn không thể không rung động!] [Trời ơi, bộ não của cậu ấy quá đỉnh!!!] [Muốn gả cho anh Tấc!] Nhóm huấn luyện viên nhìn đám sinh viên với ánh mắt khinh bỉ, toàn một lũ chỉ muốn ăn bám... Trận chiến giữa các đội lần này căng thẳng không thua gì chiến trường thực sự. Các huấn luyện viên hiểu rõ tâm trạng kích động của sinh viên nên chỉ mặc kệ bọn họ. Hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô, Thang Anh Trác hắng giọng: "Tề Phi Trì có bốn huấn luyện viên bảo vệ bên cạnh, muốn giết cậu ta không dễ đâu." "Tớ làm được." Lạc Tấc tự tin tuyệt đối. [Aaa tôi yêu sự kiêu ngạo này của anh Tấc!] [Cậu ấy quá tự tin... Không sợ bị vả mặt sao?] * Lạc Tấc ẩn nấp trong rừng, khuôn mặt được lớp ngụy trang bao phủ: "Báo cáo vị trí." Điêu Tự Dân: "Đã vào chỗ." Hoắc An: "Đã vào chỗ." Chúc Chiêu và Từ Lệ Lệ: "Đã vào chỗ." Khâu Sinh: "Đã vào chỗ." Vệ Hòa: "Đã vào chỗ." Kê Tiến: "Đã vào chỗ." Lạc Tấc ra lệnh, giọng nói dứt khoát: "Lần này là nhiệm vụ đầu tiên của nhóm chỉ huy, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại. Hành động!" "Rõ!"