Chương 43

Mỹ Nhân Cầm Quân, Đánh Đâu Thắng Đó!

Bố Lạc 22-08-2025 16:41:21

Lạc Tấc được phân vào lớp A khoa Chỉ huy Quân sự, trở thành bạn cùng lớp với Thang Anh Trác. Lợi thế lớn nhất khi có bạn thân ở cùng trường là chỉ cần mặt dày một chút, về cơ bản không cần tốn tiền sinh hoạt. Thang Anh Trác nhìn cô bám theo ăn chực, bất lực hỏi: "Cậu không có tiền à?" Không chỉ là không có tiền. Tài khoản của cô chỉ còn đúng 1000 tinh tệ! Ở nơi này, ăn một bữa cơm trong nhà ăn cũng tốn vài trăm tinh tệ. Số tiền ít ỏi kia miễn cưỡng cầm cự được nửa học kỳ. "Cậu đâu phải không trả nổi, sao lắm lời thế?" Cô liếc xéo cậu ta, hất cằm nói: "Mời tớ ăn cơm cả năm, nợ nần giữa hai ta xóa sạch!" Thang Anh Trác cười nhạt, gắp cho cô một cái đùi gà: "Thành giao." Cơm trưa xong, hai người cùng nhau đi học. Trên đường tới khu giảng đường, Thang Anh Trác cố ý nhắc nhở: "Lớp bắn súng của thầy Phó Bân yêu cầu rất nghiêm. Đặc biệt với những sinh viên có thiên phú bắn súng, thầy ấy luôn "quan tâm" đặc biệt." Lạc Tấc nhíu mày: "Quan tâm đặc biệt là sao?" Khóe miệng Thang Anh Trác khẽ cong: "Chính là cái ý cậu đang nghĩ đấy." Lạc Tấc: ... Rất nhanh, hai người đã đến trước tòa nhà Hàng Nghị. Đây là một công trình cao lớn toàn thân trắng toát, tạo hình tựa như một chiếc phi thuyền, mang đậm cảm giác công nghệ tương lai. Tòa nhà này là khu giảng đường chuyên biệt dành cho sinh viên khoa Chỉ huy Quân sự, bên trong trang hoàng tinh xảo, thiết bị hiện đại tân tiến. Lạc Tấc bỗng khựng bước: "Sao cậu ta cũng ở đây?" Khâu Sinh đang tựa người trước cửa lớp, bộ dạng như đã chờ từ lâu. Thang Anh Trác cảnh giác nhắc nhở: "Khoa Chỉ huy quân sự bọn mình có nhiều lớp học chung với khoa Chiến đấu cơ giáp. Khâu Sinh, đừng gây chuyện." Khâu Sinh huýt sáo, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Lạc Tấc: "Bốn phút rưỡi, đừng quên giao kèo của chúng ta." Lạc Tấc híp mắt, khóe môi nhếch nhẹ: "Đương nhiên." "Đừng đứng chắn ở cửa." Phó Bân cầm giáo án bước vào, khóe mắt lướt qua Lạc Tấc, nét mặt nghiêm khắc: "Lớp của tôi không cho phép có người học ké." Thang Anh Trác lên tiếng giải thích thay cô: "Thầy Phó, đây là sinh viên vừa chuyển khoa tới." Phó Bân quan sát Lạc Tấc từ trên xuống dưới, không nói gì thêm, chỉ đi thẳng lên bục giảng, gõ gõ mặt bàn: "Chuẩn bị vào học, vào khoang!" Đây là một phòng học được trang bị đầy đủ khoang sinh học. Thang Anh Trác dẫn cô đến một trạm thiết bị chưa có ai sử dụng ở góc phòng: "Môn xạ kích của bọn tớ đều thực hành mô phỏng thực chiến trên Tinh Võng, vào đi." Lạc Tấc nằm vào khoang, cửa khoang tự động đóng lại. Một luồng sáng trắng lóe lên, cảnh vật trước mắt bỗng thay đổi hoàn toàn. Cô xuất hiện giữa một vùng đất trống, xung quanh là rừng cây rậm rạp với những cổ thụ che kín bầu trời. Thang Anh Trác tiến lại gần, bộ huấn phục bó sát tôn lên những đường nét cơ bắp rắn chắc. Cậu ta chỉ vào biểu tượng trên mũ giáp: "Điều chỉnh mức độ đau đi. Thầy Phó thiết lập giới hạn thấp nhất là 40%." Lạc Tấc nhìn chỉ số đau đớn đang ở mức 100%, chỉnh xuống còn 75%. Mức này đủ khiến cơ thể phản ứng khi gặp nguy hiểm nhưng chưa đến mức đau đến bất tỉnh. Đúng lúc này, từ sâu trong rừng vang lên tiếng rít khe khẽ. Phó Bân giơ súng đứng trước đội ngũ, giọng nói rõ ràng truyền đến tai từng sinh viên: "Rắn Đuôi Liềm, tinh thú cấp C, được đặt tên như vậy là vì phần đuôi của nó giống như lưỡi hái. Đầu đuôi có thể bắn ra gai độc, uy lực rất lớn, tuyệt đối đừng để bị cuốn vào!" Vừa dứt lời, một con rắn khổng lồ dài hơn 10 mét xuất hiện trước mặt mọi người. "Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Phó Bân lập tức giơ súng bắn. "Điểm yếu của nó nằm ở vùng tam giác giữa hai mắt, phạm vi rất nhỏ, cực kỳ khó bắn trúng. Nếu gặp trên chiến trường, sẽ là một đối thủ vô cùng phiền phức." Ông giữ súng ổn định, bắn gần hết nửa băng đạn mới hạ được con Rắn Đuôi Liềm trước mặt. Sắc mặt cả đội lập tức thay đổi. Đây mà là tinh thú cấp C sao? Có người kinh ngạc thốt lên: "Khả năng phòng thủ của đầu nó cũng quá kinh khủng rồi!" Khóe miệng Phó Bân nhếch lên: "Các em cũng có thể thử bắn vào chỗ khác xem sao." Xoẹt! Một con Rắn Đuôi Liềm khác lại trườn ra. Có người thử nhắm vào đuôi nó mà bắn. Không giống phần đầu, vị trí này lập tức bị xuyên thủng một lỗ máu. Nhưng còn chưa kịp vui mừng, vết thương ấy đã nhanh chóng liền lại! Quá biến thái! Khả năng hồi phục của nó thật kinh khủng! Bị chọc giận, con Rắn Đuôi Liềm vung mạnh chiếc đuôi dài, những chiếc gai nhọn dài nửa mét như mưa rơi xuống đất. Có người phản ứng không kịp, lập tức bị loại ngay tại chỗ. Đúng lúc này, ba tiếng súng bắn tỉa vang lên chói tai. Ba viên đạn trúng ngay giữa trán, con Rắn Đuôi Liềm đổ gục ngay lập tức. "Wow!" Khâu Sinh cầm súng nhảy xuống từ trên cây, khóe miệng nhếch lên đầy đắc ý. Lạc Tấc: Giỏi thể hiện ghê. Phó Bân: "Kiểm tra đột xuất, ai bị loại thì không có điểm. Hạ được một con Rắn Đuôi Liềm, cộng 10 điểm, tối đa 100 điểm." "Trời ơi, lại kiểm tra nữa à..." "Nếu năm nay tôi còn rớt môn bắn súng nữa thì chắc phải kéo dài thời gian tốt nghiệp mất..." Khác với họ, Lạc Tấc vừa nghe có điểm thì mắt liền sáng lên. Khoa Chỉ huy quân sự và Khoa Chiến đấu cơ giáp có số lượng khóa học nhiều nhất, các môn diễn tập cũng dày đặc nhất, là hai khoa có tổng số tín chỉ cao nhất trường. Sinh viên hai khoa này ít cũng 7,8 nghìn tín chỉ, như Thang Anh Trác thậm chí đã vượt mốc 10 nghìn! Còn cô, khi mới chuyển đến, chỉ có vỏn vẹn 3 nghìn tín chỉ, trực tiếp trở thành người đứng chót. Đột nhiên, từ bốn phương tám hướng vang lên những tiếng rít trầm thấp, nhịp điệu dồn dập đầy nguy hiểm! Phó Bân cười xấu xa: "Các em học môn Tinh thú thế nào vậy? Rắn Đuôi Liềm là loài sống theo bầy, giết hai con liên tiếp như vậy, các em đã thành công chọc giận chúng rồi." Mọi người vừa chửi thầm vừa bỏ chạy. Khâu Sinh lướt qua Lạc Tấc, vỗ mạnh lên vai cô. Lạc Tấc đột ngột khựng lại. Thang Anh Trác vẫn luôn chạy bên cạnh cô, thấy vậy thì sững sờ: "Cậu định làm gì?" Lạc Tấc liếc mắt quan sát xung quanh, nhanh chóng chuyển khẩu súng tự động NGY trên tay thành súng bắn tỉa, mượn cành cây cổ thụ to lớn để bật vài bước lên đến ngọn. Thang Anh Trác không còn cách nào khác ngoài bám theo. Từ trên cao, tầm nhìn vô cùng thông thoáng. Bụi cây phía xa không ngừng rung lắc dữ dội phát ra tiếng sột soạt, có thể thấy vô số Rắn Đuôi Liềm đang lao đến với tốc độ cực nhanh. Lạc Tấc nheo mắt quan sát một lúc, sau đó nhanh chóng quay lại giữa thân cây, dựng súng lên. Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, đúng 10 giây trôi qua. Tốc độ di chuyển của Rắn Đuôi Liềm vào khoảng 16. 8m/s, nghĩa là trong 10 giây chúng đã tiến gần khoảng 200m. Xác định vị trí xong, cô không chút do dự bóp cò. "Đoàng! Đoàng! Đoàng!" [Mã số 007 thành công hạ một con Rắn Đuôi Liềm, nhận 10 điểm. ] "Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Con thứ hai. "Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Con thứ ba. Nhìn thông báo điểm số liên tục nhảy lên, Phó Bân bất ngờ liếc về phía Lạc Tấc. Đây là sinh viên chuyển khoa kia sao? "Trời đất, bắt đầu rồi à?" "007 là ai thế? Mã số khoang sinh học của Khâu Sinh không phải 250 sao?" "Là anh Tấc đấy, tôi tận mắt thấy cậu ấy nằm vào khoang." "Ối trời, anh Tấc lợi hại thật!" "Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Đúng lúc này, loạt tiếng súng dồn dập lại vang lên từ một hướng khác. Là Khâu Sinh. Khóe miệng Lạc Tấc khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng. Ngay sau đó, hai người họ như đang ganh đua quyết liệt, liên tục khai hỏa từ hai hướng khác nhau. Kỹ thuật bắn súng của họ cực kỳ chuẩn xác, chỉ cần bóp cò là không hề chệch phát nào. Tinh thú bẩm sinh đã có khả năng cảm nhận nguy hiểm, đám Rắn Đuôi Liềm lập tức giảm tốc độ khi tiến vào phạm vi hỏa lực. Tại hiện trường, một cảnh tượng kỳ ảo đến khó tin đã diễn ra. Chỉ dựa vào hai người họ, thế công của cả đàn Rắn Đuôi Liềm đã hoàn toàn bị chặn đứng!