Chương 41

Mỹ Nhân Cầm Quân, Đánh Đâu Thắng Đó!

Bố Lạc 22-08-2025 16:41:21

Sau kỳ quân huấn, Lạc Tấc trở thành nhân vật nổi bật nhất của Nhất Quân. Mọi hành động của cô đều thu hút sự chú ý. Cô vừa bước về phía Thang Anh Trác, bỗng có một cái chân duỗi ra chắn ngang đường. Nếu không phải cô phản ứng nhanh, có lẽ đã ngã sõng soài ngay trước mặt bao nhiêu người. Lạc Tấc cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ gây chuyện. Khâu Sinh giơ hai tay tạo thành hình khẩu súng, đặt trước ngực, nhắm một mắt về phía cô rồi búng tay, nhẹ giọng nói: "Pằng!" Lạc Tấc cười nhạt: "Xem ra trận Đại Loạn Đấu vẫn chưa đủ để cậu sáng mắt ra nhỉ?" Bị chọc đúng chỗ đau, Khâu Sinh lập tức phản ứng dữ dội: "Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu đấy! Dám hợp tác với Đại học Đan Trạch để áp chế tôi! Tôi yêu cầu một trận đấu tay đôi 1v1 công bằng với cậu!" Thang Anh Trác đứng bên cạnh, vẻ mặt bất lực. "Được thôi, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một điều kiện." Lạc Tấc bình thản đáp. Khâu Sinh chỉ một lòng muốn rửa mối nhục, hoàn toàn không để ý đến nửa câu sau của cô, lập tức gật đầu: "Được!" Thang Anh Trác: "..." Cậu ta thầm cầu nguyện cho người anh em của mình, sau đó kéo Lạc Tấc đi thẳng lên hàng ghế đầu khi nghi thức sắp bắt đầu. Lạc Tấc nhìn qua một lượt, nhận ra toàn là người quen — Tề Phi Trì, Chúc Chiêu, Điêu Tự Dân, Hoắc An... và một nam sinh tên An Kha Tân. Vị trí của cô vừa vặn nằm giữa Hoắc An và Thang Anh Trác. Khi ngồi xuống, cô chủ động chào Hoắc An. Cậu ta chỉ liếc cô một cái đầy hờ hững, hơi nâng cằm, xem như đáp lại. Bộ dạng vô cùng cao ngạo, tự phụ. Lạc Tấc nhướn mày: "Gì đây đàn em, hợp tác với nhau mấy lần rồi mà thấy đàn chị lại lạnh nhạt thế à?" Ánh mắt Hoắc An hơi dao động, nhìn cô chăm chú, chậm rãi nhắc lại: "Đàn chị?" Lạc Tấc khẽ hừ mũi một tiếng như một lời xác nhận. Thấy cảnh này, Thang Anh Trác thấp giọng hỏi: "Cậu và Hoắc An thân thiết như vậy từ khi nào?" Cả hai chưa từng vì trận Đại Loạn Đấu mà sinh ra khoảng cách. Bởi vì họ đều hiểu rõ một điều — thắng làm vua, thua làm giặc. Trong thi đấu, dùng hết thủ đoạn, dốc toàn lực mới là sự tôn trọng dành cho đối thủ. Thi đấu là thi đấu, không nên ảnh hưởng đến quan hệ cá nhân. Sai lầm lớn nhất của Thang Anh Trác chính là xem nhẹ quyết tâm trở thành chỉ huy của Lạc Tấc. Lạc Tấc cong môi, giọng điệu trêu chọc: "Có khi nào cậu ấy còn muốn thân với cậu hơn không?" Thang Anh Trác bất lực thở dài: "Hay là... tớ lên diễn đàn viết bài đính chính nhé?" Lạc Tấc nheo mắt nhìn cậu ta: "Cậu không biết càng thanh minh càng khiến chuyện tệ hơn à?" Thang Anh Trác dựa lưng vào ghế, bất chấp tất cả: "Không còn cách nào khác, chỉ có vậy mới thể hiện được sự chân thành của tớ." "Bỏ luôn thể diện à?" "So với thể diện, anh em vẫn quan trọng hơn." "Cút." Ba người không chỉ là nhân vật nổi bật sau kỳ quân huấn mà còn liên tục chiếm sóng diễn đàn trường, trở thành tâm điểm của vô số tin đồn. Những người ngồi xung quanh bọn họ giống như đang chứng kiến một buổi hóng drama trực tiếp. Nghe được những câu đối thoại căng thẳng này, không ai dám thở mạnh, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ tình tiết nào. Có khi ngay cả lúc đi học, họ cũng chưa từng tập trung đến vậy. Có người nhanh tay ghi lại đoạn hội thoại này rồi đăng lên diễn đàn. Chỉ trong chớp mắt, bài viết đã thu hút vô số bình luận, chẳng mấy chốc trở thành chủ đề nóng. [Drama trực tiếp: Cuối cùng thì đóa hoa của khoa sẽ thuộc về ai?] Ảnh minh họa: Một bức hình chụp lén cảnh Lạc Tấc và Hoắc An trao đổi ánh mắt, còn Thang Anh Trác ngồi bên cạnh với vẻ mặt đăm chiêu. [1L: Cái gì mà hoa của khoa, phải gọi là anh Tấc. ] [2L: Cái gì mà anh Tấc, phải gọi là đại ca. ] [3L: Nhìn tấm hình này, tôi có linh cảm anh Hoắc sẽ thắng. ] [4L: Nhưng nhìn ánh mắt anh Trác đi, trông không giống người chịu thua đâu. ] [5L: Tôi ngồi ngay hàng thứ hai đây, biết tôi nghe thấy gì không! Hoắc An thế mà gọi anh Tấc là đàn chị! Trời ơi, chuyện này chưa từng có!] [6L: ???] [7L: Một trong mười bí ẩn lớn nhất của Nhất Quân cuối cùng cũng có lời giải. Hoắc An mà cũng ngoan ngoãn gọi chị á?] [8L: Cầu ghi âm gấp!] [9L: +1. ] [10L: Tôi còn nghe thấy Lạc Tấc bảo anh Trác "cút"... ] [11L: ???] [12L: Cho hỏi cái người trước bị bảo "cút" hiện giờ đang ở đâu?] [13L: Nghe nói... đã thôi học. ] [99L: Tôi không có ý chê bai gì đâu, nhưng Thang Anh Trác là S, Hoắc An là siêu S, còn Lạc Tấc chỉ là một nhược A, dựa vào đâu mà dám nói chuyện kiểu đó với họ chứ?] [100L: Dựa vào việc đại ca quá ngầu chứ sao!] [101L: Chuẩn, đại ca quá ngầu!] [133L: Chỉ có thể nói, đại ca quá ngầu!] Khi âm nhạc vang lên, một người đàn ông mặc quân phục bước lên bục chủ tịch. "Chào các bạn sinh viên, tôi là Cố Hoài Đôn, người chủ trì buổi lễ trao quân hàm cho sinh viên tốt nghiệp khóa 539." Cố Hoài Đôn trời sinh dáng người nhỏ bé, cơ thể gầy gò, dù tuổi tác không quá lớn nhưng trông lại giống như một ông lão nhỏ. Tuy vậy, điều đó không ảnh hưởng đến sự kính trọng mà sinh viên dành cho ông ấy. Nghe nói, số huân chương ông ấy từng nhận đủ để treo kín cả một bức tường. "Mỗi năm khi sinh viên khóa trước tốt nghiệp, tôi đều có rất nhiều cảm xúc. Điều này có nghĩa là Nhất Quân lại tiếp tục gửi gắm những binh sĩ ưu tú đến Liên Minh. Tôi hy vọng sau khi rời khỏi trường, các bạn vẫn luôn ghi nhớ khẩu hiệu của Nhất Quân! Đức dày, học rộng, chính trực, không phụ vinh quang quân nhân! Các sinh viên tốt nghiệp năm nay thực sự rất may mắn. Các bạn là những người xuất sắc được tuyển chọn từ nhiều khóa trước, và hôm nay, Tổng đốc Đan Trạch sẽ đích thân trao quân hàm cho các bạn!" "Sau đây, xin mời Tổng đốc Hoắc phát biểu!" Cả hội trường vỗ tay vang dội. Hoắc Tình Xuyên đứng dậy bước lên bục phát biểu. Bộ quân phục màu đen càng làm nổi bật khí chất sắc sảo của bà. Mỗi bước đi đều dứt khoát, mạnh mẽ thể hiện phong thái của một quân nhân dày dạn kinh nghiệm. "Chào mọi người, tôi là Hoắc Tình Xuyên..." Bà mỉm cười mở lời, giọng nói trầm ổn và ấm áp. "Khi nhận được lời mời từ ban giám hiệu, tôi nghĩ đây là dịp tốt để quay về thăm lại ngôi trường cũ. Điều may mắn nhất chính là, dù đã 10 năm trôi qua, những người bạn cũ vẫn không thay đổi nhiều, đặc biệt là chủ nhiệm Cố. Ông ấy trông vẫn rắn rỏi như ngày nào. Đừng nhìn vẻ ngoài gầy yếu bây giờ, 10 năm trước ông ấy cũng y như vậy." Cả hội trường bật cười. "Bà ấy vẫn luôn thân thiện như vậy à?" Lạc Tấc hạ giọng hỏi. Thang Anh Trác chăm chú nhìn lên bục phát biểu: "Từ khi tranh cử đến nay, Tổng đốc Hoắc luôn nổi tiếng với phong cách gần gũi, đó là điểm đặc trưng của bà ấy." Lạc Tấc khẽ gật đầu như đang suy nghĩ điều gì đó. Sau một lúc, ánh mắt cô trở nên kiên định, chỉ tay về phía bục phát biểu: "Cho tớ 2 năm, tớ sẽ ngồi vào vị trí của bà ấy!" Thang Anh Trác tưởng mình nghe nhầm, quay đầu lại: "Cậu nói gì cơ?" Lạc Tấc bình tĩnh lặp lại một lần nữa. Thang Anh Trác chậm rãi phân tích: "Sau khi tốt nghiệp, để từ thực tập sinh lên bộ trưởng bộ môn, nhanh nhất cũng mất 3 năm. Ngay cả khi cậu rất xuất sắc, để làm quản lý cấp cao ở một tinh vực cũng phải mất ít nhất 5 năm. Bước cuối cùng là khó nhất, muốn trở thành Tổng đốc của cả một tinh vực, dù có thuận lợi đi nữa thì ít nhất cũng phải mất 10 năm. Tổng cộng là 18 năm. Đó là trong trường hợp Lạc gia phải dốc toàn lực giúp đỡ cậu mới có thể thành công." Ý của cậu ta rất rõ ràng, đừng có mơ mộng viển vông. Lạc Tấc lắc đầu: "Không không, sao có thể tính như vậy được?" "Hử?" Thang Anh Trác làm bộ như vừa ngộ ra điều gì đó, chậm rãi nói: "Nếu dựa vào gương mặt của cậu, làm phu nhân Tổng đốc thì chắc không có vấn đề gì đâu. Đây đúng là một cách đấy." Lạc Tấc nghiêm túc giải thích: "Tớ nói 2 năm, là vì 2 năm nữa mới đến nhiệm kỳ tuyển cử tiếp theo." Thang Anh Trác: "..." Bên cạnh bỗng vang lên một tiếng cười khẩy, nghe có chút chói tai. Lạc Tấc bất mãn: "Hoắc An, cậu cười cái gì?" Thang Anh Trác nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa: "Trên bục phát biểu chính là mẹ cậu ta, cậu ta đang cười nhạo cậu đấy." Lạc Tấc hừ nhẹ một tiếng: "Người trẻ tuổi thì phải có ước mơ! Tớ chỉ đặt một mục tiêu nhỏ trước, không được à?" Thang Anh Trác giơ ngón tay cái lên: "Mục tiêu của cậu cũng thật..."nhỏ" đấy!" Cô nheo mắt nhìn Hoắc An: "Có giỏi thì nói thử ước mơ của hai người xem nào?" Hoắc An thản nhiên nói: "Tôi muốn vào quân đội." Thang Anh Trác cười: "Trùng hợp ghê, tớ cũng muốn vào quân đội." Lạc Tấc bĩu môi: "Hai người đúng là chẳng thú vị gì cả." Ánh mắt Hoắc An hơi trầm xuống.