Ánh mắt Lạc Tấc chợt sắc bén, nhanh chóng bắt được tia sáng lóe lên rồi lập tức bóp cò.
Trong kính viễn vọng, huấn luyện viên đối phương đứng dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Lạc Tấc. Trên người ông ấy bốc lên làn khói xanh dày đặc báo hiệu đã bị loại.
Khóe môi Lạc Tấc hơi nhếch lên.
[Aaa đẹp trai quá trời!]
[Nụ cười này làm tim tôi loạn nhịp mất!]
[Anh Tấc đỉnh quá!]
[Anh Tấc đỉnh quá!]
Lúc này, giọng của Kê Tiến vang lên qua bộ đàm: "Báo cáo chỉ huy, đã hạ được một huấn luyện viên đội Lam."
Lạc Tấc khẽ cười: "Làm tốt lắm."
Kê Tiến không nhịn được cười khẽ, con nhóc này thực lực không mạnh lắm nhưng dáng vẻ chỉ huy thì cũng ra gì phết.
Cô nhấn nút liên lạc: "Hoắc An, cậu bên đó thế nào?"
Chờ một lúc lâu vẫn không có phản hồi, cô lại lên tiếng: "Hoắc An?"
Đúng lúc này, một luồng gió mạnh đột ngột ập đến từ phía sau!
Lạc Tấc ôm súng lăn một vòng, ngay sau đó trông thấy Hoắc An toàn thân đỏ rực, gương mặt lạnh băng nhìn chằm chằm cô.
[Này này này! Sao anh Hoắc lại lao về hướng này vậy?]
[Anh Hoắc cuồng hóa rồi ư? Anh Tấc không phải đối thủ đâu!]
[Aaa huấn luyện viên mau tới cứu! Tôi không dám xem nữa!]
Đây không phải lần đầu tiên Lạc Tấc gặp phải tình huống như thế này.
Dù chưa hiểu rõ tình trạng hiện tại của Hoắc An nhưng cô đại khái biết mình nên làm gì, vì vậy không hề hoảng loạn.
Cô hạ súng xuống, hai tay giơ lên, nửa quỳ nhìn cậu ta: "Bình tĩnh nào, tôi không có ý định tấn công."
Hoắc An dường như vẫn còn giữ lại một chút lý trí, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm như thể đang suy xét lời nói của cô.
Lạc Tấc chậm rãi tiến lại gần: "Tôi không có ác ý, cũng không có ý tấn công. Hoắc An, hãy thả lỏng đi."
[Sao lần này anh Hoắc cuồng hóa trông lạ thế?]
[Sao tự nhiên nghe lời vậy trời?]
[Ôi trời ơi! Đây vẫn là anh Hoắc cuồng hóa của tôi sao?]
Các huấn luyện viên vốn đang căng thẳng cũng bất giác dừng lại, kinh ngạc quan sát tình huống này.
Ngay lúc khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, dị biến bất ngờ xảy ra!
Hai mắt Hoắc An chợt lóe lên tia hung tợn, đột nhiên lao về phía Lạc Tấc!
Khoảng cách giữa họ đã quá gần, cô hoàn toàn không thể né tránh!
Ngay khoảnh khắc nguy hiểm ấy, một tiếng rống vang trời bùng nổ, một con Bạch Lang Vương khổng lồ bất ngờ xuất hiện lao thẳng vào Hoắc An, chắn trước mặt Lạc Tấc.
[???]
[???]
[Khoan đã, đây chẳng phải thực thể tinh thần của anh Hoắc sao?]
Lạc Tấc khẽ thở phào, thu lại tay đang đặt trên mắt cá chân, đứng dậy.
Hai mắt Bạch Lang Vương cũng ánh lên sắc đỏ, vẻ mặt đầy dữ tợn.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu nó, tinh thần lực mạnh mẽ truyền ra, vuốt ve bộ lông dày của nó từng chút một.
Hoắc An thoáng khựng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lạc Tấc, nhất thời không còn hành động tấn công nữa.
[Không thể nào? Đây vẫn là Bạch Lang Vương sao?]
[Hu hu tôi cũng muốn vuốt... ]
[Vừa ngầu vừa đẹp! Cảnh này quá đỉnh!]
Đúng lúc đó, cơn đau âm ỉ trong đầu Lạc Tấc bỗng trở nên dữ dội hơn, cơ thể cô mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.
Ánh đỏ trong mắt Bạch Lang Vương dần nhạt đi rồi nó lập tức tan biến.
Lạc Tấc theo phản xạ nhìn sang Hoắc An, phát hiện cậu ta càng thêm bối rối.
Mẹ nó, rốt cuộc là tốt hay không tốt đây?
"Cậu nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi xử lý Tề Phi Trì." Hoắc An nói xong liền vội vã rời đi.
Lạc Tấc: "..."
Cái tên vô lương tâm này, ít nhất cũng phải đỡ người ta dậy trước chứ!
Cô dứt khoát nằm luôn tại chỗ, ngước nhìn bầu trời, cố gắng chế ngự cơn choáng váng và buồn nôn đang dâng lên dữ dội.
[Sao tự nhiên thấy anh Tấc có vẻ mệt mỏi quá vậy?]
[Chắc là do dùng tinh thần lực chứ gì! Anh Tấc đỉnh ghê, chưa có linh thú mà vẫn trấn an được anh Hoắc!]
[Chỉ có mình tôi cảm thấy anh Hoắc ngại quá nên mới bỏ đi luôn à?]
[Ông bạn, tôi thấy ông hơi to gan rồi đấy, dám trêu anh Hoắc luôn???]
Là một tay súng bắn tỉa lạnh lùng, Hoắc An xử lý mục tiêu rất nhanh, một phát súng hạ gục ngay lập tức.
[Chỉ huy đội Lam đã bị loại, đội Lam thất bại. ]
Thông báo từ trí não vang lên ngay sau đó.
Từ Lệ Lệ vui sướng nhảy cẫng lên: "Yeah! Chúng ta thắng rồi!"
Chúc Chiêu nhìn cô ấy cười: "Đúng vậy, thắng rồi."
Từ Lệ Lệ ngẩn người, cúi đầu nhìn vết thương của mình: "Cậu có ý gì vậy?"
Chúc Chiêu nhún vai: "Cậu có hai lựa chọn. Một là nói cho tôi biết tên người cuối cùng của đội Lục, hai là cho tôi biết vị trí bộ chỉ huy của đội Lục."
Nụ cười của Từ Lệ Lệ chợt cứng đờ: "Đội trưởng Chúc, dừng lại ở đây được không?"
"Đến mức này rồi..." Chúc Chiêu thở dài: "Các cậu quá mạnh."
Từ Lệ Lệ cảm thấy tim mình chùng xuống.
"Người của chúng tôi đã lật tung khu vực này lên mà vẫn không tìm thấy bộ chỉ huy của các cậu.
Đội Lục có 6 thành viên, chỉ mất một người, tổn thất chưa đến 17%. Trong khi đó, đội Đỏ chúng tôi lại tổn thất đến 47. 3%!
Thậm chí các cậu chỉ cần tiếp tục ẩn nấp cũng có thể trực tiếp giành chiến thắng..."
Chúc Chiêu còn chưa nói hết câu, Từ Lệ Lệ đã lập tức phát tín hiệu "bỏ cuộc".
[Này, trời ạ! Nghe Chúc Chiêu phân tích xong, tôi cảm thấy đội Lục thắng chắc rồi!]
[Thắng gì mà thắng, mới mất hai người thôi mà tổn thất đã 33. 3% rồi, mất thêm một người nữa là coi như đội Lục bị loại luôn!]
[Bảo sao trí não không công bố danh sách thành viên đội Lục, công bố ra thì mất công bằng thật. ]
[Bây giờ đội Đỏ chỉ cần tìm ra người còn lại là xong mà!]
[Đội Đỏ thắng chắc rồi! Cứ dùng chiến thuật biển người là được!]
[Này này, người cuối cùng của đội Lục là ai vậy? Giấu kỹ quá trời?]
Bên kia, Lạc Tấc nhận được tin Từ Lệ Lệ đã bị loại.
Kê Tiến thấy rõ sự thất vọng trên gương mặt cô, không nhịn được cười nhạo: "Bây giờ mới biết đội thứ ba không dễ chơi à? Trên chiến trường, số lượng vẫn là yếu tố quyết định tuyệt đối."
Lạc Tấc không đáp lại.
Ba người bọn họ đang nấp trên một sườn núi.
Dưới chân núi chính là đại đội của đội Đỏ.
Một đám người vừa ăn trưa vừa cười nói ồn ào.
Rõ ràng họ đã sớm ăn mừng chiến thắng.
Hoắc An chần chừ nói: "Chỉ dựa vào ba người chúng ta mà đánh bại hơn một trăm người, lại còn toàn mạng rút lui, điều đó gần như bất khả thi."
[Tất nhiên là bất khả thi rồi! Quan trọng là không có đường rút lui kìa!]
[Đội Đỏ đang rà soát danh sách, sớm muộn gì cũng tra ra người cuối cùng là ai!]
[Anh Tấc định nhận thua sao?]
[Ai nói người cuối cùng nhất định đang ở đội Đỏ?]
[Có khi nào ở đội Lam không? Nhưng vậy chẳng phải đã bị loại rồi sao?]
[Trận doanh chỉ có thể che giấu chứ không thể thay đổi, nhưng người này thuộc đội Lục mà! Chắc chắn vẫn còn trong trận đấu!]
[Chắc trốn trong hang động hay chỗ nào kín đáo rồi!]
[Đội Lục hoàn toàn có thể ẩn nấp đến cùng mà không lộ diện! Tôi cược một đồng là hòa!]
[Tôi cũng cược hòa!]
Lúc này, Chúc Chiêu bưng một bát canh cá bước vào bộ chỉ huy tạm thời của đội Đỏ: "Danh sách đã được gửi đi, chắc một lát nữa là có kết quả. Trước tiên ăn chút gì đã."
Thang Anh Trác thực sự đã đói, nhận lấy bát canh uống một hớp lớn.
Vẻ mặt Chúc Chiêu nghi hoặc: "Sao cậu chắc chắn rằng Lạc Tấc sẽ cài cắm thành viên cuối cùng của đội Lục vào bên phe chúng ta?"
"Số liệu nói cho tôi biết." Thang Anh Trác đáp: "Không ai có thể dự đoán chính xác cục diện chiến tranh, nhưng nếu đặt trước một quân cờ thì đến thời khắc mấu chốt, nó có thể xoay chuyển tình thế. Cậu ấy đã để Từ Lệ Lệ mai phục ở đội Lam, vậy để cân bằng thế trận cuối cùng, chắc chắn cậu ấy sẽ cài thêm một người vào phe chúng ta."
Chúc Chiêu sững sờ: "Vậy... quân cờ đó rốt cuộc có tác dụng gì?"