Giọng hắn ta rất lớn, vang vọng trong sân vận động rộng lớn này, khiến tất cả mọi người có mặt đều nghe rõ mồn một.
"Lý Tư Tĩnh? Đại lão trong khu vực?"
"Cô ta hôm qua ăn bánh hành rán đúng không! Hôm nay làm bánh bao hay gì đó?"
"Hóa ra là cô ta à! Chả trách lợi hại như vậy, ba người cũng không làm gì được cô ta."
"Chỉ cần khống chế được cô ta, đồ ăn thức uống của cô ta đều sẽ là của chúng ta, mọi người không muốn sao?" Tiền Long xúi giục.
Nhưng những người khác cũng không phải kẻ ngốc, thân thủ vừa rồi của Lý Tư Tĩnh, bọn họ đều đã thấy rõ ràng.
Thấy vậy Tiền Long thầm chửi một tiếng, bất đắc dĩ lại tung mồi nhử: "Rương tài nguyên cao cấp xuất hiện trước đó đang ở trong tay cô ta đấy."
"Nếu bắt được cô ta, ba anh em chúng tôi chỉ cần chiếc xe, những thứ khác đều thuộc về các người."
Lý Tư Tĩnh lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng, trước lợi ích có sẵn, giới hạn cuối cùng của con người, thật sự có thể hạ thấp hết lần này đến lần khác.
Nhìn đám đông từ bốn phương tám hướng đang dần dần vây lại, chút thương hại ít ỏi dành cho kẻ yếu trong lòng cô đang dần bị xóa nhòa.
Thế giới này đã thay đổi và cô cũng nên thay đổi, nếu vẫn cứ hành xử theo cách trước đây, sớm muộn gì cũng có ngày bị người ta xé xác nuốt chửng!
Tâm trạng Lý Tư Tĩnh dần thay đổi, cô nhìn đám đông vây thành một vòng tròn, nhốt cô ở giữa, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Dưới một gốc cây ở phía xa, một người đàn ông đầu đinh mặc áo ba lỗ, đang ngồi trên đầu xe, lạnh lùng nhìn mọi chuyện diễn ra.
Lý Tư Tĩnh nhìn về phía người duy nhất không tiến lại gần: "Không cùng lên à?"
Người đàn ông đầu đinh lắc đầu, đáp: "Không, tôi không có thói quen lấy đông hiếp yếu."
Một câu nói lập tức khiến đám đông tức giận nhìn anh ta nhưng người đàn ông không hề để tâm, vẫn ung dung xem náo nhiệt.
Nếu đối phương đã không muốn nhúng tay, xem ra lát nữa lúc thanh toán cũng không cần tính đến anh ta rồi.
Đúng vậy, Lý Tư Tĩnh đã nghĩ đến việc thanh toán sau đó, đối với đám ô hợp hơn chục người này, cô không hề để vào mắt.
Lướt nhìn qua từng khuôn mặt của đám người, Lý Tư Tĩnh lên tiếng: "Vậy thì bắt đầu đi!"
Lần này cô không định nhường nhịn nữa, lời vừa dứt, người đã lao về phía trước hai bước, đến trước mặt một người. Người cô ra tay đầu tiên, chính là kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này, Tiền Long đã rụng hai cái răng cửa.
Một quyền đấm thẳng vào quai hàm hắn ta, cúi người tránh nắm đấm bên cạnh, một cú quét chân, tức thì một đám người xung quanh ngã rạp.
Tiếp theo, Lý Tư Tĩnh liên tục né tránh, ra quyền, thúc cùi chỏ, quét chân, đám người này lần lượt bị đánh văng ra, rồi lại lần lượt lao vào trận chiến.
Vì một mình đấu với cả đám người, Lý Tư Tĩnh tuy chiếm thế thượng phong nhưng khó tránh khỏi bị trúng một hai đấm, cơn đau khiến tâm trạng cô bực bội, ra tay càng mạnh hơn.
Những kẻ bao vây liên tục bị đánh ngã hai ba lần, trong khi người bị bao vây lại chẳng hề hấn gì, đám người này dần dần không còn hăng hái nữa.
Tiền Long thấy vậy, vội vàng lên tiếng cổ vũ: "Mọi người đừng có sợ! Chúng ta tuy đánh không lại cô ta nhưng phụ nữ sức bền kém, kiểu gì cũng làm cô ta kiệt sức được."
"Đợi bắt được cô ta, mọi người tha hồ uống nước ăn thịt, còn có rương tài nguyên cao cấp, chẳng phải là phất lên ngay sao!"
Nghe vậy, cả đám lại hăng lên, quả nhiên ra sức hơn hẳn. Thi gan lì, đám đàn ông bọn họ sao lại sợ một người phụ nữ chứ!
Lý Tư Tĩnh không khỏi nhíu mày, trận chiến tiếp theo trở nên khó khăn hơn nhiều.
Dù cô đã cố gắng hơn nhưng đám người này cứ như đỉa đói, liên tục lao lên tiêu hao thể lực của cô.
Giống như Tiền Long nói, cứ tiếp tục thế này, sẽ có lúc cô kiệt sức.
Ngay lúc Lý Tư Tĩnh đang suy nghĩ cách thoát khỏi vòng vây...