Người đàn ông đầu đinh đứng xem náo nhiệt nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Nắm đấm không giết được người đâu, cô dùng dao đi!"
Lý Tư Tĩnh nghe vậy sững người, nghĩ kỹ lại, lập tức hiểu ra.
Tại sao đám người này lại lì lợm như vậy, bị đánh đau bao nhiêu lần mà không hề biết sợ?
Bởi vì cô dùng nắm đấm, cú nào cú nấy thấm vào da thịt nhưng không thấy máu, căn bản không thể khiến người khác sợ hãi.
Nếu cô dùng nỏ, dùng dao, mỗi đòn đều thấy máu, liệu đám người này còn anh dũng không sợ chết như vậy không?
Đương nhiên là không, bọn họ chỉ là một nhóm lợi ích tạm thời, chứ đâu phải người trung nghĩa gì.
Nhưng tình huống này, làm sao cô quay lại xe để lấy đao Đường và nỏ của mình đây? Giật dao của kẻ địch?
Ánh mắt Lý Tư Tĩnh dán chặt vào con dao duy nhất tại hiện trường, đang nằm trong tay Tiền Long.
Tiền Long vội lùi lại hai bước, sợ con dao trong tay bị giật mất.
Hắn ta chỉ vào anh đầu đinh cảnh cáo: "Mày câm miệng! Còn không đi thì lát nữa tao xử mày!" Nói rồi lại lao vào cuộc chiến.
Đối mặt với con dao lại xuất hiện trước mắt, Lý Tư Tĩnh không hề giật lấy, vì cô chợt nhận ra, mình đâu có giỏi dùng dao!
Cô nhận được chỉ là sách kỹ năng chiến đấu cơ bản, chứ không phải sách tinh thông đao pháp. Giật được dao về, có khi còn không bằng bây giờ!
Nhưng lời nhắc của anh đầu đinh cũng khiến cô lóe lên một ý nghĩ, thoát khỏi tình thế khó khăn trước mắt xem ra cũng không khó.
Phải biết rằng sách kỹ năng cô nhận được không chỉ có chiến đấu cơ bản mà còn có cả súng ống cơ bản.
Khẩu súng lục cô có được trước đó, vừa hay đang giắt ở sau lưng.
Bằng một loạt động tác liên hoàn đẩy lùi đám người vài bước, Lý Tư Tĩnh vòng tay phải ra sau lưng, rút súng lục, chĩa vào mọi người.
Rồi cô nhìn về phía anh đầu đinh, nói: "Anh nói đúng nhưng dao chắc cũng không trị được lòng tham của đám người này, súng vẫn hữu dụng hơn."
Khẩu súng lục Lý Tư Tĩnh đột ngột rút ra lập tức dọa mọi người sợ chết khiếp, tất cả đều lùi lại, không dám tiến lên dù chỉ một bước.
Cố gắng lâu như vậy, chỉ còn bước cuối cùng, Tiền Long không cam tâm bỏ chạy như thế.
"Mọi người đừng để con nhỏ đó dọa, trong súng chắc chắn không có đạn đâu, nếu không sao nó không lấy ra sớm hơn?" Hắn ta trấn an mọi người.
Lý Tư Tĩnh cười như không cười: "Có đạn hay không, các người cứ thử thì biết."
Thái độ nửa vời này của cô khiến mọi người càng thêm do dự.
Tiền Long lại khuyên: "Mọi người đừng sợ, chúng ta cùng xông lên! Cho dù nó có đạn cũng không thể bắn trúng hết tất cả chúng ta trong một lúc được."
Nói xong thấy mọi người vẫn lưỡng lự, Tiền Long hạ quyết tâm, nhấc chân phải chuẩn bị dẫn đầu xông lên.
"Đoàng!" Một tiếng nổ như sấm sét vang rền bên tai, khiến đầu óc mọi người trống rỗng trong giây lát.
Mọi người ngây người nhìn theo khẩu súng lục vẫn còn đang bốc khói trong tay Lý Tư Tĩnh, rồi nhìn sang Tiền Long.
Chỉ thấy Tiền Long vẫn giữ nguyên tư thế nhấc chân, hai mắt trợn trừng như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tin nổi.
Điều khiến mọi người kinh hãi là một chấm đỏ giữa trán hắn ta, một lỗ thủng cỡ ngón tay út đang rỉ máu đỏ thẫm.
Mãi cho đến khi máu tươi từ lỗ thủng giữa trán Tiền Long từ từ chảy dọc sống mũi xuống, mọi người mới hoàn hồn.
"A!"
Đám đông tán loạn bỏ chạy, thi thể Tiền Long đổ sầm xuống đất, tiếng động phát ra lại khiến tất cả rùng mình.
"Còn ai muốn thử nữa không?" Lý Tư Tĩnh giấu bàn tay trái đang run rẩy không ngừng ra sau lưng, bình tĩnh nhìn mọi người hỏi.
"Tôi không thể bắn trúng tất cả nhưng tôi có thể bắn trúng kẻ đầu tiên bước lên."
Ánh mắt mọi người nhìn Lý Tư Tĩnh như nhìn thấy ác quỷ đáng sợ nhưng rõ ràng chính bọn họ mới là kẻ ra tay trước.
Lý Tư Tĩnh lạnh lùng quát: "Biến!" Thấy đám đông sợ đến mức không dám nhúc nhích, cô nói thêm.