Sau khi nhận mật tin, ánh mắt Hồ Giảo lóe lên một tia sắc bén. Hắn bất chợt lên tiếng:
"Bệ hạ, tuy chúng ta đã cài không ít nằm vùng trong Thiên Diễn Tông, nhưng ngược lại, Thiên Diễn Tông cũng có khả năng làm điều tương tự. Có lẽ trong nội bộ Ma tông hiện tại cũng tồn tại không ít đệ tử tiên môn cải trang. Tốt nhất, chúng ta nên tiến hành kiểm tra một lượt."
Tấn Ách dường như cân nhắc, ánh mắt lướt qua cả Hồ Giảo và Giang Lưu, rồi bình thản nói:
"Việc này, bản tôn đã có tính toán."
Sau khi rời khỏi ma cung, Hồ Giảo và Giang Lưu sóng vai đi cùng. Nhìn bóng lưng hai người khuất dần, ánh mắt Tấn Ách trở nên tối tăm, sâu xa.
Nhìn bề ngoài, bọn họ đều tỏ vẻ trung thành và cung kính. Nhưng bên trong, quyền lực bị phân chia rõ rệt, và mỗi người đều thuộc về một phe phái khác nhau.
Trên đường đi, Hồ Giảo phá tan sự im lặng:
"Giang Lưu, vừa rồi đừng trách ta nhiều lời. Ta không hề có ý đắc tội ngươi. Nhưng tôn chủ kế vị khi còn trẻ, vốn đã có chút kiêng kỵ với cả hai chúng ta. Nếu chúng ta còn tỏ ra quá thân thiết, thì ngày diệt vong cũng không xa. Dù sao, chúng ta cũng không có ý tạo phản, đúng không?"
Hồ Giảo nở một nụ cười đầy vẻ chân thành nhưng lại ẩn chứa sự giả dối:
"Ít nhất, ta thì không."
Giang Lưu quay đầu, nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm:
"Tốt nhất là không."
Sau đó, Giang Lưu xoay người bước đi, không nói thêm một lời.
Nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần trên bậc thang, khóe miệng Hồ Giảo nhếch lên, để lộ một nụ cười sắc lạnh cùng hàm răng trắng nhọn như dã thú.
Trở về chỗ ở, Giang Lưu đóng cửa phòng lại. Ánh sáng từ cửa sổ chia cắt không gian trong phòng thành những mảng sáng tối, phản chiếu lên gương mặt hắn, khiến nó trở nên mờ ảo và khó đoán.
Hắn ngồi xuống đệm hương bồ, lấy ra một phong mật tin khác. Đó là bản báo cáo chi tiết về sự kiện đêm đó tại Thiên Diễn Tông.
Mật tin liệt kê rất nhiều cái tên, trong đó bao gồm Từ Thừa Duệ, Sở Từ, và Tạ Tư Lăng. Từ những chuyện lớn đến nhỏ đều được đề cập.
Đối với hầu hết các cái tên, Giang Lưu chỉ đơn thuần ghi nhớ mà không để tâm nhiều. Nhưng khi nhìn thấy cái tên Sở Từ, ánh mắt hắn dừng lại đôi chút.
Sở Từ vốn không đáng để bận tâm. Dù nàng là một phế vật, cha mẹ nàng từng là những nhân vật phi phàm, nổi danh trên cả tiên ma lưỡng đạo. Cả hai đều đã chết trận, để lại cho thế nhân ấn tượng sâu sắc.
Thế nhưng, điều khiến Giang Lưu chú ý không phải là quá khứ của nàng, mà là sự xuất hiện bất ngờ của cái tên này trong mật tin.
Hắn nhanh chóng nhận ra, đêm đó, ngoài nằm vùng đã chết, Hồ Giảo còn âm thầm điều động thêm một nằm vùng khác. Và người này chắc chắn nằm trong số ba cái tên được đề cập trong mật tin.
Nếu chỉ xét tu vi và thân phận, dù là nằm vùng, những người này không đáng để chú ý. Nhưng nếu kẻ đó dính líu đến nhiệm vụ công pháp các mà Hồ Giảo vừa tiếp nhận, thì tình hình lại trở nên phức tạp hơn.
Người này liệu có bị Hồ Giảo lợi dụng thêm lần nữa? Hay sẽ là nhân tố quyết định sự thành bại của nhiệm vụ?
Khi đang trầm tư, ánh mắt Giang Lưu khẽ lay động. Hắn nhận được một tin nhắn từ Tấn Ách, yêu cầu hắn điều tra những kẻ khả nghi trong nội bộ Ma tông.
Tấn Ách muốn hắn truy tìm nằm vùng tiên môn trong Ma tông. Nhưng đây là mệnh lệnh thật, hay chỉ là một phép thử để phân hóa hắn và Hồ Giảo?
Gương mặt Giang Lưu không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. Hắn chỉ nhẹ nhàng đặt phong mật tin lên bếp lò. Những dòng cấm thuật từ từ tan biến trong ánh lửa.
Ở góc phải mật tin, một ấn ký mờ hiện lên trước khi bị thiêu thành tro tàn.
Mà Ấn ký này... không phải ấn ký quen thuộc của nhóm nằm vùng Ma tông.
-
Vì lần đột phá không gây động tĩnh lớn, việc Sở Từ thăng cấp lên Kim Đan kỳ không ai hay biết. Tuy nhiên, sau khi đột phá, nàng ở lì trong chỗ ở vài ngày, không bước chân ra ngoài.
Lý do là bởi lần thăng cấp này đến quá bất ngờ, không nằm trong kế hoạch hay dự tính. Việc độ kiếp sớm như vậy vốn không phải điều tốt, ít nhất là trong trường hợp của nàng.
Thời điểm đó, quá trình chuyển hóa chưa hoàn toàn, khiến việc đột phá trở nên khó khăn hơn và gây tổn thương lớn cho cơ thể. Điều đáng nói nhất là nàng không có ai bảo hộ, cũng không sở hữu tài nguyên nào đáng kể. Nàng phải cắn răng tự mình vượt qua, nếu không nhờ sự giúp đỡ "hữu nghị" của một vị thông linh thượng nhân, cung cấp một ít dược liệu, có lẽ nàng đã phải mạo hiểm tính mạng đi vào núi sâu rừng thẳm để hái thuốc, giống như nữ chính trong nguyên tác.
Chỉ khác là, nàng không có một nam chính hào quang rực rỡ nào sẵn sàng giúp đỡ.
"Thật hâm mộ nữ chính," Sở Từ thầm nghĩ. Trong lúc cố gắng phân biệt các loại thảo dược theo chỉ dẫn của Giới Thư, nàng điên cuồng đun dược trong chiếc chảo sắt, lòng không khỏi chua xót.
Giới Thư lên tiếng:
"Ngươi đã có ta, cần nam chính làm gì?"
Sở Từ nhếch môi, đáp lại không chút khách khí:
"Nam chính có thể làm nữ chính mang thai, ngươi làm được không?"
Giới Thư: "..."
Ngươi điên rồi phải không? Ngay cả một quyển sách cũng không buông tha để trêu đùa.