Chương 12.2: Quỳ

Tiên Ma Đệ Nhất Bậc Thầy Ngụy Trang

Bàn Cáp 18-05-2025 22:36:37

Trong Phiếu Miểu Phong, các đệ tử gần như không ai quan tâm đến ngoại môn tiểu tỷ thí. So với Thông Linh Phong ồn ào, náo nhiệt như gà bay chó sủa cả ngày, bầu không khí ở Phiếu Miểu Phong lại tĩnh lặng và trang nghiêm hơn rất nhiều. Các đệ tử ở đây ít khi làm ồn, phần lớn thời gian họ đều hoặc tập trung tu luyện, hoặc cùng nhau thảo luận thuật pháp, hay đôi lúc là luận bàn đối chiêu. Tuy nhiên, hiện tại, hầu hết mọi người đều lắng nghe tiếng đàn từ xa vọng lại. Nghe đi nghe lại, một vài đệ tử tình cờ đi ngang qua phong khẩu trở về, không nhịn được mở miệng, nói rằng mình vừa nhìn thấy một chuyện đáng chú ý. Lúc này, Sở Từ đang quỳ gối ở đầu cầu treo, cách đó không xa. Mặc dù các đệ tử không mấy thiện cảm với vị tiểu sư muội này, nhưng họ cũng biết rõ rằng Phiếu Miểu Thượng Nhân không thích người khác bàn luận những chuyện này. Vì vậy, những người đến báo tin chỉ nhắc qua loa rồi hỏi các sư tỷ có nên báo cho sư phụ hay không. Một nữ tử khoác váy lục dài, dáng vẻ dịu dàng, thoáng lưỡng lự: "Sư phụ hiện tại không ở trong phong, ta sẽ dùng Vũ Điệp truyền tin trước. Các ngươi đừng nói nhiều nữa, cũng đừng xen vào chuyện này." Nàng nhập môn sớm hơn những người khác, và vẫn nhớ rất rõ năm đó từng xảy ra không ít chuyện lớn nhỏ liên quan đến thầy trò. Cái Sở Từ tiểu sư muội kia, tuyệt đối không phải loại người dễ đối phó, mà là một cây pháo chỉ cần châm là nổ tung ngay lập tức. "Nghe theo tam sư tỷ, chúng ta đừng bàn tán thêm nữa. Tiếp tục nghe đàn và tu luyện tâm pháp đi." Mọi người đồng loạt im lặng, tập trung tinh thần để tiếp tục lắng nghe tiếng đàn mà nhập tâm tu luyện. Trong khi đó, nữ tử dịu dàng, vốn là người phụ trách dẫn dắt buổi tu luyện, nhanh chóng ngự kiếm bay lên. Khi đã rời khỏi mặt đất, nàng suy nghĩ trong giây lát, rồi xoay người điều chỉnh phương hướng phi hành. Ánh kiếm sáng ngời nhưng không chói mắt, ẩn mình trong màn mây của Phiếu Miểu Phong. Nàng đáp xuống một tòa đình cao ngất nằm trong khu vực thu hút ánh nhìn nhất. Đôi giày nhẹ nhàng chạm đất mà không phát ra tiếng động. Tam sư tỷ - Thủ Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, dõi về phía mái đình trống trải được chạm khắc hoa văn tỉ mỉ. Người ngồi trên cao, hướng mắt ra biển mây bao la, nơi có thể quan sát được trời sao, nhật nguyệt, và toàn bộ cảnh sắc. Sa mỏng khẽ lay động trong làn gió, nhưng tiếng đàn vốn dường như lặng lẽ đối kháng với gió, lại trở nên bình thản, hòa cùng gió nhẹ tựa dòng nước chậm rãi dao động. Trong từng làn sóng âm, ẩn hiện những giai điệu tinh tế, như thể đang khám phá bí mật của thuật pháp qua nhạc văn. Đây là một thủ pháp vô cùng cao minh, không chỉ giúp ích cho việc tu luyện của bản thân người đánh đàn mà còn có tác dụng dẫn dắt với những đệ tử khác. Thủ pháp này, ngay cả những trưởng lão nội môn cũng khó lòng đạt tới. Đây không phải do pháp lực mạnh yếu, mà là thiên phú trời ban. Thủ Nguyệt đứng lặng, không vội quấy rầy. Nàng nhận ra tiếng đàn đã đạt tới điểm mấu chốt trong quá trình thăm dò, nên tạm thời chần chừ. "Chuyện gì?" Người đánh đàn lên tiếng. Thanh âm mát lạnh, mềm mại như cơn mưa đêm xuân. Không quá lãnh đạm, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhàn nhạt. Tiếng đàn không hề ngừng lại, cũng chẳng bị quấy rầy. Thủ Nguyệt nhanh chóng nắm lấy thời gian, kể lại tình huống. Sau khi nghe xong, người kia trầm ngâm một lát rồi đáp: "Sư tôn đang bàn chuyện quan trọng với đại trưởng lão. Dù biết chuyện này, e rằng người cũng không gấp trở về. Không cần truyền tin, chờ người về rồi xử lý là được." Nàng ấy dường như còn rõ tình huống hơn cả Thủ Nguyệt. Từ vài ngày trước, khi nàng từ ngoại môn trở về, sư tôn đã phân phó mở lại Vô Kiều đã để trống trong nhiều ngày, sợ là đã sớm chờ từ lâu. Sau một thoáng suy nghĩ, nàng bổ sung: "Nếu nàng ở lại quá lâu mà vẫn chưa rời đi, ta sẽ tự mình truyền tin. Còn về Sở Từ, nếu nàng vẫn còn ở đó, hãy cẩn thận quan sát." Câu nói "cẩn thận quan sát" của nàng, dĩ nhiên không chỉ nhắc nhở đệ tử Phiếu Miểu Phong không được trêu chọc hay bàn tán, mà còn mang hàm ý: tuyệt đối không để người từ các phong khác xen vào. Thủ Nguyệt vội vàng gật đầu đồng ý. Nàng chuẩn bị ngự kiếm rời đi, nhưng chợt kinh hãi. Phía đông nam ngoại sườn phong, một tiếng ầm ầm như kiếm âm rung lên, khiến mặt đất cũng như rừng cây bên dưới chấn động dữ dội. "Đây là..." Thủ Nguyệt thốt lên, kinh ngạc nhìn về phía phát ra âm thanh."Hình như là từ ngoại môn." Tiếng đàn vẫn chưa loạn, nhưng người đánh đàn hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt mang theo vẻ trầm tư. Sau một lúc, nàng khẽ nói: "Là âm rung của kiếm thuật, hơn nữa sắp đột phá đến Kim Đan kỳ. Ngoại môn vừa xuất hiện một mầm non kiếm đạo." Ngụ ý chính là: chưa đến Kim Đan kỳ mà đã có thể phát ra kiếm thuật âm rung, lại sắp đột phá. Như vậy, có thể coi đây là một tiểu thiên tài kiếm đạo. Thủ Nguyệt ngạc nhiên, thầm nghĩ: Lại có một mầm non tốt thế này mà lưu lạc tới ngoại môn, quả là hiếm có. "May mắn không bị mai một..." Nàng lẩm bẩm, sau đó suy đoán: "Nếu là nữ tử, sư tôn có lẽ sẽ hứng thú." Người đánh đàn không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng rũ mi nhìn xuống dây đàn dưới đầu ngón tay. Trên dây đàn tựa hồ phủ một tầng sương mỏng. Ngón tay vừa chạm vào dây, nàng đã cảm nhận được luồng hàn khí khủng khiếp ẩn giấu trong đó. Vì thế, nàng lập tức dừng tiếng đàn. Tiếng đàn chấm dứt, Thủ Nguyệt giật mình. Toàn bộ đệ tử Phiếu Miểu Phong đang lắng nghe tiếng đàn cũng đồng loạt tỉnh lại. Chỉ thấy người đánh đàn khẽ nhấc người, lăng không mà đứng. Chiếc đàn tiêu vĩ trong tay hóa thành một tia sáng, ngưng tụ thành kiếm quang theo nàng phá không mà đi. Cùng lúc đó, luồng hàn khí kinh khủng từ hướng tây bắc đột ngột thổi qua, cuốn theo cả tầng không trung, lạnh lẽo như vực sâu không đáy. - Ba phút trước, khi Sở Từ vẫn đang quỳ trên mặt đất, nàng nghe thấy tiếng kiếm vang lên từ phía ngoài ngoại môn, nhưng nàng không hề giật mình. "Hắn vừa đánh xong diễn linh các, rồi lại tham gia thi đấu liền với ngoại môn sao? Hắn bị thương mà vẫn có thể chiến thắng đối thủ, vậy quả thực rất đáng kinh ngạc." Nàng cảm thán một câu, rồi cũng không quên thăm dò tình huống trong câu chuyện,"Có phải nữ chính cũng tham gia, sau đó bị thương nặng, đúng lúc hắn chạy tới, thấy nàng trọng thương, rồi vung kiếm, dùng kiếm pháp mạnh mẽ quét ngang một phương..." Giới Thư nghe vậy chỉ trả lời một cách lặng lẽ: "Ừa." Sở Từ mắt trợn trắng, trong lòng chua biến thành trái chanh lớn. "Thế nhưng có chút kỳ lạ, sao tình huống này lại không cần đến pháo hôi như ta?" nàng tự hỏi. "Đừng nói là có một cái pháo hôi tốt hơn nha?" Giới Thư đáp lại cùng 1 câu - Ừa. Họ Tưởng quả thực có chiến lực mạnh mẽ hơn Sở Từ rất nhiều, hiện giờ Sở Từ chỉ là một Kim Đan kỳ cắn dược mà thôi. Sở Từ nhận thấy mình đã chủ động đến đây, lại còn bị Giới Thư nhục nhã, nàng khẽ cắn môi, rồi lại vô thức sờ nhẹ lên đầu gối mình. Trước kia khi leo núi, nàng đã tiết kiệm rất nhiều pháp lực, liệu giờ có nên dùng một chút cho đầu gối không? Cảm giác đau nhức, như thể da thịt bị trầy xước. Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng nhịn xuống, nâng đầu lên, thở dài: "Nếu Phiểu Miểu thượng nhân còn không trở về..." Giới Thư hỏi: "Ngươi định quỳ đợi nàng về sao?" Sở Từ đáp: "Điều đó không thể nào, nếu qua một ngày mà nàng chưa trở lại, ta sẽ phải đứng lên." Giới Thư lại hỏi: "Vậy sao ngươi không kiên nhẫn hơn?" Sở Từ trả lời: "Lâu rồi, có đôi khi đạo lý bị mà ép buộc quá mức, sẽ không còn là đạo lý nữa." Nàng xoa nhẹ vào hông, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời,"Ta chỉ hy vọng trời có thể thương xót ta, cho ta một cơn mưa, càng to càng tốt. Hy vọng nó có thể lớn hơn cả cơn mưa rào trong cảnh tượng của Chân Hoàn, lúc nàng ấy bị trượng đánh, thiên hạ mưa rơi tứ phía." Giới Thư còn chưa kịp nói gì, Sở Từ đã ngây người, vì nàng nhìn thấy trên bầu trời hình như có một thứ gì đó đang rơi xuống. Má nó, có phải tác dụng trong thời gian ngắn mà mạnh mẽ như vậy không? Có thể hô mưa gọi gió sao? Tiểu phá thư bản plus này quả thực lợi hại quá đi! Sở Từ tự cảm thán, nhưng rồi ngay lập tức cảm thấy một trận mưa to, mạnh mẽ và dữ dội ập đến. Phành! Phành! Phành!! Mưa đá rơi xuống mặt đất kêu vang, như muốn xé toạc không gian. "Chết tiệt, phá thư! Không phải kêu ngươi làm mưa đá cho ta!" "A!" Sở Từ bị một trận mưa đá tạt vào mặt, không kịp trở tay, Giới Thư lại hoàn toàn vô tội. Không phải ta. Sở Từ giờ còn đâu sức mà lo lắng chuyện quỳ lạy, nếu nàng không chạy ngay thì chắc chắn sẽ bị cơn mưa đá khủng khiếp này đánh chết mất!