Chương 16.1: Nhất Kiếm

Tiên Ma Đệ Nhất Bậc Thầy Ngụy Trang

Bàn Cáp 18-05-2025 22:36:37

Mọi người đồng loạt dùng xa công kiếm thuật, kiếm khí quét ngang, tốc độ còn nhanh hơn Sở Từ một chút, đánh thẳng vào bề mặt quyển 《Hoài Canh Tử Ký》. Chỉ nghe oanh một tiếng, quyển sách phát ra một tầng hắc quang dao động mạnh mẽ, nhưng lại dốc hết sức chống đỡ, không hề tổn hại! Đây là cái loại sách quái quỷ gì vậy?! Mọi người sợ hãi đến ngây người, nhưng không ai kịp suy nghĩ nhiều. Ma linh đã xông thẳng đến sau lưng Sở Từ. Không do dự, nàng lập tức vươn tay chụp lấy quyển 《Hoài Canh Tử Ký》 đang lơ lửng giữa không trung. Nghe lời hô của Tề Việt, Sở Từ biết nàng không thể thu quyển sách này trước mặt mọi người. Để bảo toàn mạng sống, nàng chỉ còn một lựa chọn duy nhất. Quyển 《Hoài Canh Tử Ký》 tà tính vô cùng. Ma khí bám vào nó vốn đã dây dưa với Tạ Tư Lăng, nay lại muốn quấn lấy Sở Từ để hút máu. Nhưng nàng ra tay cực nhanh, một tay bắt sách, tay kia lập tức rút kiếm, dồn lực bổ mạnh vào một chiếc kệ sách gần đó. Chiếc kệ lập tức kích hoạt cấm thuật vốn được đặt từ trước. Theo ký ức của nguyên chủ, nàng biết rõ loại cấm thuật này không thua gì một kích toàn lực của Nguyên Anh kỳ cao thủ. Khi hoa quang lóe lên và cấm thuật bắn ra vầng sáng chói mắt, Sở Từ không chút do dự đẩy mạnh quyển 《Hoài Canh Tử Ký》 vào trận cấm thuật. Đồng thời, tay còn lại của nàng rạch mạnh vào cánh tay đang bị ma khí quấn quanh, đau đớn đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cụt tay cầu sinh sao? Không, nàng chỉ đơn thuần là muốn trảm đứt ma khí. Khi cấm thuật bùng nổ, tiếng nổ vang rền chấn động cả không gian. Kệ sách đổ sập, sách vở tứ tung, nhiều quyển bị ma khí nghiền nát, một số thì bốc cháy dữ dội. Quyển 《Hoài Canh Tử Ký》 cùng với ma linh bị sóng xung kích đánh bay, tổn hại nghiêm trọng. Mọi người xung quanh đều bị sóng xung kích đánh bay, cơ thể chấn thương không nhẹ. Nhưng Sở Từ, người đứng gần nhất, chịu tổn thương nặng nề nhất. Bàn tay nàng huyết nhục mơ hồ, trông như sắp phế đi hoàn toàn. Ma linh cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng vẫn ngoan cường gầm lên, cắn răng gắng sức lao về phía Sở Từ. Lúc này, Sở Từ rút kiếm, thân mang thương tích lùi về sau, cố ý ngẩng gương mặt đầy máu nhưng trong mắt lại lộ vẻ giật mình vô tội giống như đang nói - nó... sao lại thể này? Vì lúc này chưa xác định được Ma Tông rốt cuộc muốn quyển sách hay là ma linh. Nàng giả vờ sợ hãi như vậy là để phòng trường hợp Ma Tông có nằm vùng ở đây, truy cứu trách nhiệm về sau. Suy cho cùng, cẩn thận vẫn hơn. Trong mắt những đệ tử khác, hành động của phế vật Sở Từ lại giống như nàng nhìn thấu được mối liên hệ giữa ma linh và quyển sách, quả quyết hy sinh chính mình để tổn hại ma linh. "Ta muốn giết ngươi!!!" Ma linh điên cuồng gào thét, lao về phía Sở Từ. Sở Từ thấy thế, chẳng thèm suy nghĩ, lập tức chạy về phía Từ Thừa Duệ. Cảnh tượng này khiến Từ Thừa Duệ vừa trở lại bên Tạ Tư Lăng mà vẫn còn hộc máu, tức đến nghẹn họng. Đồng dạng tâm tình với Sở Từ lúc đó, nhưng Từ Thừa Duệ không thể bỏ chạy giống Sở Từ. Mặc dù trong lòng đầy uất hận, Từ Thừa Duệ vẫn phải kiên cường chống đỡ. Bởi vì Tạ Tư Lăng đang ở ngay phía sau, hắn không thể rút lui. "Chư vị, nó đã là nỏ mạnh hết đà! Cùng nhau!" Từ Thừa Duệ quả thật thông minh, tiếng hô to như một mệnh lệnh dứt khoát. Những đệ tử khác, dù đang mang thương tích đầy mình, vẫn lập tức tập trung sức lực còn sót lại, vận dụng kiếm khí mạnh mẽ, đồng loạt tung ra một trận tấn công mãnh liệt. Ma linh quả nhiên đã suy yếu, hơi thở hỗn loạn, nhưng căn cơ vẫn vững vàng. Trong khoảng khắc nguy cấp, nó bất ngờ niệm ma chú, tụ hợp ma khí còn sót lại thành độc khí đen kịt, hợp thành hình hài hai chiếc ma trảo khổng lồ. Một trảo xé rách lớp kiếm quang trùng điệp, một trảo khác gào thét lao thẳng về phía Sở Từ! Giữa tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Sở Từ chẳng có thời gian để suy nghĩ đường rút lui hay tính kế trốn thoát. Nàng chỉ có thể cắn răng đối mặt. Tay phải nàng nắm chặt linh kiếm, vận dụng toàn bộ pháp lực còn lại dồn vào lưỡi kiếm. Tay trái, dù đã huyết nhục mơ hồ, vẫn phải nối liền kinh mạch, mạnh mẽ khống chế pháp lực trong cơ thể. Tựa như đê vỡ, pháp lực dồn dập tuôn ra, hội tụ tại đầu ngón trỏ và ngón giữa, sẵn sàng phát động. Nỗi đau như lưỡi dao bén ngọt, xé nát cánh tay vốn đã thương tàn. Nhưng Sở Từ không hề nao núng. Giữa dòng máu nóng chảy rần rật trong cơ thể, nàng cảm nhận rõ ràng Hỏa linh căn bắt đầu bừng tỉnh. Quả nhiên, cha của nguyên chủ rất lợi hại, ngay cả kiếm pháp chọn cho nàng cũng là đỉnh cấp! Trong đầu nàng, như vang vọng tiếng quát dạy dỗ của một trung niên nam tử đầy khí thế: "Linh căn đã động, kiếm tất ra!" Nàng nghiến răng, ép đầu ngón tay khép lại, dồn sức chạm vào chuôi kiếm. Ngay khoảnh khắc đó, một tia lửa đỏ đậm bùng lên từ chuôi kiếm, mang theo máu đỏ tươi từ những vết thương của nàng, thấm đẫm từng hoa văn trên lưỡi kiếm. Kiếm khí đỏ rực chảy dọc theo lưỡi kiếm, ánh lên những đường nét tinh xảo, biến nó thành một ngọn lửa sống động, bùng cháy dữ dội. Đại Diễm Kiếm! Âm thanh của lưỡi kiếm vang vọng, hòa cùng ánh sáng chói lòa, tựa như cả trời đất chỉ còn lại ngọn kiếm rực đỏ. "Ong..." Kiếm ra!