Chương 13.1: Thủ Đao

Tiên Ma Đệ Nhất Bậc Thầy Ngụy Trang

Bàn Cáp 18-05-2025 22:36:37

Sở Từ từ dưới đất nhảy vọt lên, nhanh chóng ẩn mình dưới một gốc đại thụ. Nhưng ngay khi nhìn về phía trước, nàng đã thấy từ Phiếu Miểu Phong có từng đạo kiếm quang sắc bén bay ra, như một nhóm người ngự kiếm rời đi. Kiếm quang rực rỡ, hoa lệ lấp lánh, tỏa sáng giữa màn mưa đá mịt mờ. Các đệ tử mang theo vòng linh quang hộ thể, hoặc dùng kiếm khí trực tiếp phá tan những viên mưa đá đang lao tới. Chỉ thấy họ đứng lơ lửng trên không ở các vị trí xung quanh phong khẩu, sử dụng kiếm thuật kích hoạt các pháp trận bảo vệ, thêm vào đó là pháp bảo dày đặc, kiếm quang đan xen thành một tấm lưới bảo vệ, che chắn toàn bộ khu vực tập trung các đệ tử và cung điện trên Phiếu Miểu Phong. Này... Soái khí quá đi! Giây tiếp theo, Sở Từ nhanh chóng quay lại vị trí cũ, quỳ xuống, đầu gối chạm đất một cách kiên định, mặc kệ trận mưa đá đang trút xuống dữ dội. Nàng quyết không đứng dậy, dù cho mưa đá có hung hiểm thế nào. Tiếp tục kiên cường, Phiếu Miểu thượng nhân nhất định sẽ nhìn thấy lòng thành của nàng!! Thiên địa chứng giám, vì ôm đùi Phiếu Miểu thượng nhân, nàng nguyện liều mạng! Chí hướng không thay đổi! Giới Thư yên lặng gửi đến một câu: Nếu thượng nhân không thấy thì sao? Sở Từ nghiến răng nghĩ thầm: Nếu không thấy... Ta đoán chắc ta sẽ bị mưa đá đập đến ngủm. Đôi mắt nàng nhìn về phía Phiếu Miểu Phong, thấy rõ không một ai có ý định bay qua bên này. Trong lòng buồn bực, nàng chuẩn bị khởi động linh lực để tạo một vòng bảo hộ tạm thời bảo vệ bản thân. Thế nhưng đúng lúc đó, nàng đột nhiên cảm nhận được một luồng hàn khí kỳ lạ. Cúi đầu nhìn, nàng kinh ngạc nhận ra mưa đá dưới chân đã tan từ lúc nào không hay. Thay vào đó, một luồng hàn khí quỷ dị đang bốc lên, chui thẳng vào cơ thể nàng. Cảm giác lạnh lẽo ấy xuyên qua từng mạch máu, như thể đâm thẳng vào đầu nàng. Trước khi hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, suy nghĩ cuối cùng của Sở Từ lóe lên trong đầu: Có người muốn ám sát ta ư? - Lúc này, khi các vị phong chủ và đại trưởng lão đang thảo luận xem có nên đi gặp tiểu sư đệ để hỏi thăm tình hình hay không, thì một luồng hàn khí khủng bố bất ngờ xuất hiện. Cảm nhận được dị tượng này, tất cả đồng loạt giật mình, rồi nhanh chóng ngự kiếm lao về phía nguồn gốc của luồng khí lạnh — Quảng Lăng Cốc. Quảng Lăng Cốc không phải là một nơi quan trọng hay bí hiểm của Thiên Diễn Tông, thậm chí nó không thuộc về bất kỳ phong tu hành nào. Nó chỉ nằm sâu trong khu vực yên tĩnh nhất của Thiên Diễn Tông. Núi vẫn là núi, nước vẫn là nước. Thanh trúc mọc dày, hoa cỏ bốn mùa xanh tươi, như một nơi bình dị đơn thuần, với căn nhà trúc lặng lẽ nép mình trong cảnh sắc thiên nhiên. Nhưng lúc này, hàn khí dày đặc phủ trùm cả đại địa, như muốn xé toạc trời cao, ảnh hưởng đến toàn bộ tông môn. Khi mọi người đến nơi, họ không trực tiếp gọi tên tiểu sư đệ, mà kính cẩn gọi tôn hào của người này. Dù tiểu sư đệ đứng cuối bối phận trong Thiên Diễn Tông, nhưng lại là người mạnh nhất hiện tại, nổi danh khắp bên ngoài với danh hiệu Trường Đình Tiên Tôn. May thay, khi họ vừa gọi, từ trong nhà trúc như có phản hồi. Hàn khí khủng khiếp lập tức thu hồi, trả lại sự bình lặng cho thiên địa. Mọi người nhẹ nhõm thở phào, nhưng trong lòng vẫn đầy lo âu. Không lâu sau, cánh cửa trúc mở ra. Một nam tử trẻ tuổi bước ra, thân mặc bạch y đơn bạc, khuôn mặt tái nhợt nhưng thần thái điềm tĩnh. Mặc dù là người trẻ nhất, nhưng sự trầm ổn và ôn hòa trên người hắn như đã được định sẵn từ lúc sinh ra. "Đa tạ các sư huynh, sư tỷ đã lo lắng." Hắn nhẹ giọng nói, tay khẽ xoa thái dương để xua đi chút hàn ý còn sót lại. Đầu ngón tay ướt đẫm, như mang theo sự bất đắc dĩ không thể che giấu. Nhìn thấy cảnh ấy, lòng mọi người không khỏi dâng lên cảm giác xót xa. Họ nhớ lại năm đó, hình ảnh một thiếu niên tái nhợt đứng bên cạnh đứa cháu trai nhỏ của hắn. Hai người được Thiên Diễn Tông cứu thoát sau khi cố hương và gia tộc tu tiên của họ bị ma đạo tàn phá. Một thiếu niên ít nói, trầm lặng, mang theo nỗi đau mất mát nhưng vẫn đáp lại thiện ý của người khác. Khi sư tôn hỏi hắn có nguyện ý bước vào con đường tu hành vĩnh sinh để trở thành người của Thiên Diễn Tông hay không, thiếu niên ngẩng đầu, khuôn mặt điềm tĩnh không gợn chút cảm xúc, không nói một lời, nhưng lại khom người hành lễ. Kể từ đó, hắn tu hành không ngừng, không hề lùi bước, từng bước vững vàng. Khi đối mặt với ma đạo, hắn không chút do dự tung hoành tru sát, một mình trấn thủ Thiên Diễn Tông. Nhưng sự mạnh mẽ ấy, cũng cần phải trả bằng cái giá rất đắt. 28 năm trước, trong trận chiến khốc liệt với ma đạo, Ma Tôn Tấn Niết, kẻ đứng đầu ma đạo, đã ngã xuống. Ba quân chủ của Ma tông cũng đồng loạt vong mạng. Tuy nhiên, tiên môn không phải không chịu tổn thất. Thiên Diễn Tông, với tư cách là lực lượng chủ lực, chịu thiệt hại nặng nề nhất. Sư tôn của họ, người gánh vác mọi trọng trách, đã tổn thương căn cơ nghiêm trọng, phải rút lui vào trạng thái ngủ đông. Đến nay, ngay cả họ cũng không rõ liệu người ấy đã hoàn toàn hồi phục hay chưa. Những người khác, như phu thê nhà Sở gia - một trong những trụ cột chủ lực của tông môn - cũng lần lượt hy sinh. Các phong chủ thế hệ trước đều chết trận trong cuộc chiến đó. Khi đối mặt với nguy cơ trả thù từ ma đạo, cùng lúc phải đề phòng các tông môn khác lợi dụng cơ hội để chèn ép, Thiên Diễn Tông lâm vào khủng hoảng chưa từng có. Trong bối cảnh ấy, chỉ có tiểu sư đệ - người trẻ tuổi nhất – gánh vác trách nhiệm, vực dậy toàn bộ tông môn, trở thành xương sống giúp Thiên Diễn Tông giữ vững vị trí đứng đầu tiên môn. Tuy nhiên, điều đó đã phải trả giá đắt. Qua thời gian dài tranh đấu và bảo vệ, thương thế của hắn từ 28 năm trước vẫn không thể chữa trị hoàn toàn. Sự phản phệ từ cuộc chiến cùng kiệt quệ tâm huyết không ngừng bào mòn hắn. Một vị phong chủ trong nhóm lên tiếng, ánh mắt đầy lo lắng: "Trường Đình, thương thế của đệ từ trận chiến 28 năm trước... thật sự vẫn không thể chữa trị sao?"