Cuối cùng, thời gian cũng điểm mười giờ. Từ xa, Ngôn Hề thấy Giang Tuyết Kiến vội vã chạy vào khách sạn.
Cô không nhìn nhầm, trên mặt Giang Tuyết Kiến là nụ cười đắc ý không hề che giấu.
Giang Tuyết Kiến chắc hẳn nghĩ rằng thứ chờ đợi mình trong kia là Ngôn Hề đã bị ba gã đàn ông làm nhục rồi nhỉ?
Kiếp trước, Giang Tuyết Kiến đã mở cửa phòng 10086 như thế này, sau đó nhanh tay chụp một loạt ảnh nhục nhã của cô. Rồi cô ta giả vờ muốn giúp Ngôn Hề lấy lại công bằng, nhưng lại gửi thẳng những bức ảnh đó cho vợ chồng Giang Kỷ Tân.
Giang Kỷ Tân tức giận đến phát điên. Dù Ngôn Hề không phải con gái ruột của ông ta, nhưng ông ta nghĩ dù sao cũng nuôi nấng cô bao năm trời, vậy mà cô lại làm ông ta mất hết mặt mũi. Khi biết Ngôn Hề định báo cảnh sát, ông ta sợ chuyện này khiến nhà họ Giang trở thành trò cười trong giới nên đã nhốt cô trong biệt thự!
May mắn thay, ông trời đã cho cô một cơ hội tái sinh.
Lần này, những kẻ xấu đó sẽ không thể thực hiện được âm mưu!
Ngôn Hề nhẩm tính chắc cũng đã đến giờ nên lập tức bước thẳng vào khách sạn, đi thang máy lên phòng 10086.
"Bíp..."
Cửa phòng nhanh chóng mở ra. Ngôn Hề vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng...
Giang Tuyết Kiến hoàn toàn khỏa thân bị đè lên ghế sofa, quần áo bị xé rách, vứt tứ tung dưới đất. Giây phút nhìn thấy Ngôn Hề bước vào, cô ta không thể tin vào mắt mình.
Cô ta đã căn đúng thời gian để đến, cứ ngỡ rằng khi mở cửa sẽ thấy Ngôn Hề bị hành hạ thảm thương, thậm chí đã nghĩ sẵn cách để nói với bố mẹ rồi!
Ngôn Hề đã chiếm đoạt bố mẹ cô ta, gia đình cô ta, tất cả mọi thứ của cô ta suốt bao nhiêu năm, khiến cô ta trở thành một đứa con gái quê mùa chẳng biết gì, thành tích học tập cũng chẳng ra gì. Ngôn Hề dựa vào đâu mà được sống như một nàng công chúa?
Dù sau này Ngôn Hề có phải quay về quê sống cũng không được! Không thể để cô ta hưởng lợi suốt mười tám năm qua một cách dễ dàng như vậy!
Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng phải hủy hoại Ngôn Hề!
Nhưng ai có thể nói cho cô ta biết, tại sao khi mở cửa lại không thấy Ngôn Hề đâu, mà thay vào đó là Trần Dương lao ra chỉ trích cô ta không giữ chữ tín? Cô ta còn chưa kịp giải thích gì đã bị gã và hai tên đàn em lôi kéo, xé toạc quần áo của mình!
"Ư ư ư..."
Giang Tuyết Kiến khóc nức nở, giãy giụa muốn cầu cứu Ngôn Hề, nhưng lại thấy cô ta bình tĩnh lấy điện thoại ra, chụp một loạt ảnh liên tục.
Giang Tuyết Kiến: "..."
Cuối cùng, cô ta cũng phản ứng lại, hét lên đầy phẫn nộ: "Cô đang làm gì thế?!"
Ngôn Hề giả vờ sợ hãi, rụt người lại nói: "Tôi... tôi sẽ báo cho bố ngay, ông ấy nhất định sẽ làm chủ giúp cô!"
"Không! Đừng mà!" Giang Tuyết Kiến hét lên hoảng loạn.
Nhưng những bức ảnh kia đã được gửi đi suôn sẻ.
"Ting..."
"Ting..."
"Ting..."
Tất cả đã được gửi thành công!
Trần Dương nhìn thấy Ngôn Hề đến, lập tức dẫn theo hai tên đàn em bỏ chạy.
Giang Tuyết Kiến mặt mày trắng bệch như tro tàn, cố sức bò dậy, nghiến răng hỏi Ngôn Hề: "Tại sao cô lại làm thế với tôi?!"
Ngôn Hề lạnh nhạt nhìn cô ta: "Tôi đã làm gì cô?"
Giang Tuyết Kiến cứng họng, đột nhiên không thể nói được gì. Đúng là Ngôn Hề chẳng làm gì cô ta cả, nhưng lại giống như đã làm tất cả mọi thứ!
Cô ta đau!
Đau đến chết đi sống lại!
Giang Tuyết Kiến toàn thân đau đớn, co rúm trên giường khách sạn, không thể nói thành lời.
Giang Kỷ Tân và Sở Lâm Lâm vội vã chạy đến.
Sau khi Giang Kỷ Tân đến phòng giám sát kiểm tra camera, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi.
Bởi vì Giang Tuyết Kiến đã tự nguyện đến đây!
Không hề có dấu hiệu bị cưỡng ép!
Ngôn Hề nhìn vẻ mặt Giang Kỷ Tân lúc này như thể muốn tự tay bóp chết Giang Tuyết Kiến, không nhịn được mà muốn bật cười.