"Đù má!!" Doãn Triệt hét lên, lập tức lao tới, đau lòng đến mức suýt ngất.
Chiếc Bugatti Veyron mới tinh của anh ta!
Ngôn Hề ngã nhào xuống đất, đầu va mạnh, đau đến mức choáng váng. Cô giơ tay sờ sau gáy, may là không chảy máu.
Đúng rồi! Bố!
Cô cắn răng chống người ngồi dậy, vội vàng chạy đến đỡ Ngôn Xuyên.
Dưới ánh đèn đường trắng lạnh, dáng vẻ của ông vừa quen thuộc vừa rõ ràng.
Kiếp trước, cô chỉ mới được thấy ông qua ảnh chứng minh thư. Đến bây giờ mới nhận ra, bố ngoài đời còn đẹp hơn trên ảnh rất nhiều, thậm chí còn trông trẻ hơn cả Giang Kỷ Tân.
"Bố!" Ngôn Hề quỳ xuống, nghẹn ngào nhìn Ngôn Xuyên. Cô rất muốn nhào vào lòng bố, nhưng cô biết mình không thể. Cô đã sống lại một đời, còn bố thì không. Giờ phút này, ông chắc hẳn đã rất khó chấp nhận mọi chuyện rồi.
Ngôn Xuyên sững sờ, cô gái trước mặt có gương mặt nhỏ nhắn, đường nét tinh tế, trông giống hệt người vợ Thẩm Nhuế Thanh của lúc trẻ!
Giờ ông mới sực nhớ đến những lời Giang Tuyết Kiến đã nói trước đó. Không cần đoán, ông cũng biết cô gái này chính là con gái ruột của mình!
Vừa nãy đối mặt với Giang Tuyết Kiến đầy dối trá và gần như phát điên, Ngôn Xuyên vừa giận vừa đau lòng. Nhưng bây giờ, khi nhìn cô bé trước mặt, ông lại thấy day dứt vô cùng. Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi như ông cũng không kìm được, mắt đỏ hoe.
Ông há miệng, định nói gì đó.
"Bây giờ ông đã tin rồi chứ?" Giang Tuyết Kiến lên tiếng.
Cô ta lảo đảo bước xuống từ trên xe, ôm bả vai bị dây an toàn siết chặt đến đau, giọng điệu đầy châm chọc: "Mở to mắt ra mà nhìn! Cô ta mới là con gái ruột của ông! Bây giờ hai người đã nhận nhau rồi, vậy thì đừng có dây dưa với tôi nữa!"
"Dây dưa?" Ngôn Xuyên nhìn Giang Tuyết Kiến, thất vọng nói: "Bố mẹ chưa bao giờ muốn làm phiền con. Bố mẹ luôn chỉ muốn nuôi dạy con thật tốt, thực ra từ lâu bố mẹ đã..."
"Không cần!" Giang Tuyết Kiến cắt ngang, gần như gào lên: "Tôi không cần! Không có tiền, cái gì cũng phải tự thân vận động, ông có tư cách gì mà nói là đã nuôi dạy tôi tử tế hả? Được, tôi thừa nhận, từ nhỏ đến lớn, ông đúng là đã vẽ ra cho tôi đủ loại viễn cảnh đẹp đẽ! Xe hơi, nhà cửa, cái gì cũng nói là lớn lên sẽ có! Ha! Để rồi sao? Để tôi đi kiếm tiền mua xe, mua nhà cho các người à? Tính để tôi nuôi các người đúng không? Đúng là cha mẹ tốt đấy!"
Sắc mặt Ngôn Xuyên lập tức trầm xuống.
Bàn tay ấm áp của Ngôn Hề phủ lên mu bàn tay lạnh lẽo của ông. Cô nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, bố. Bố không cần phải giải thích với cô ta."
Ngôn Xuyên không kìm được nữa, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
Ông nắm chặt bàn tay mềm mại của con gái, nghẹn ngào nói: "Bố có lỗi với con."
Giang Tuyết Kiến không thể chịu nổi cảnh tượng cha con tình thâm này. Có lẽ trong lòng cô ta cũng có chút ghen tị. Không, cô ta coi thường vợ chồng Ngôn Xuyên vì nghèo, tất nhiên cũng chẳng muốn thân thiết với họ.
Quả nhiên là ruột thịt, chỉ vừa gặp mặt đã thân thiết đến thế sao?
"A Triệt, chúng ta đi thôi." Giang Tuyết Kiến kéo nhẹ ống tay áo của Doãn Triệt.
Doãn Triệt, người yêu xe như mạng, nhìn đống hỗn độn trước mắt, cả người như bị đóng đinh xuống đất. Phải đến khi bị Giang Tuyết Kiến kéo một cái, anh ta mới hoàn hồn lại.
"FUCK!" Doãn Triệt tức giận đến cực điểm, vỗ mạnh lên nóc xe, rồi quay sang quát Giang Tuyết Kiến: "Cô bị điên à? Cô xem cô vừa làm cái quái gì đi! Lái xe kém thì nói sớm chứ!"
Giang Tuyết Kiến không ngờ Doãn Triệt lại nổi giận, cô ta sững người một lúc. Lúc nãy không biết nghĩ gì, cô ta chỉ muốn Ngôn Xuyên biến mất ngay lập tức nên đã đạp ga, hoàn toàn quên mất chuyện đây là xe của Doãn Triệt.
Cô ta vội vàng kéo tay Doãn Triệt, giọng điệu đầy uất ức: "Anh đừng giận mà, em không cố ý đâu. Em chỉ muốn lái thử một chút thôi, nhưng người đó đột nhiên xuất hiện trước xe, em hoảng quá nên nhầm chân ga với chân phanh!"