Kiếp trước, sau khi biết người bị đâm chết là bố mình, Ngôn Hề đã muốn phản cung, nhưng không một ai chịu nghe cô nói. Lão Dương là người duy nhất sẵn sàng đứng ra giúp cô.
Thế nhưng, nhà họ Giang quá quyền thế, họ đã phong tỏa mọi con đường để ông báo án.
Cuối cùng, ông Dương bị nhà họ Giang sa thải. Vì Giang Kỷ Tân đã sắp xếp khắp nơi, ông không tìm được việc làm nào khác. Ngay cả vợ ông cũng dắt con bỏ đi...
Kiếp này, tất cả những điều đó sẽ không xảy ra. Hy vọng cuộc đời của ông Dương sẽ thuận buồm xuôi gió hơn.
Xe dừng trước cửa chính khách sạn Thụy Tuyết. Giang Tuyết Kiến vừa xuống xe, một tràng pháo hoa vang lên. Cô ta ngay lập tức được vây quanh như một vì sao sáng, hân hoan bước vào trong.
Ngôn Hề đợi họ đi hết mới xuống xe.
Vừa bước vào cửa khách sạn, cô liền nghe có người gọi mình: "Giang Hề!"
Ngôn Hề quay đầu lại, thấy đó là Doãn Triệt.
Hôm nay, Doãn Triệt hiếm khi mặc một bộ vest vừa vặn. Anh ta đút một tay vào túi, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn, sải bước về phía cô: "Cô trốn tôi kỹ đấy nhỉ Giang Hề?"
Khoác trên người chiếc váy trắng, toàn thân Ngôn Hề toát ra vẻ lạnh lùng: "Tôi không phải Giang Hề, tôi là Ngôn Hề."
Doãn Triệt sững lại, như thể giờ mới phản ứng kịp.
Anh ta tiến lên một bước, đưa tay bóp cằm cô.
Ở phía bên kia sảnh lớn, một thiếu niên mặc âu phục đen bước vào từ cửa chính. Đôi mắt sắc bén sau lớp khẩu trang của anh nhìn thẳng vào cảnh tượng này.
Dương Định theo sau anh, ghé sát lại, nói: "Cậu chủ, có vẻ như là cô gái ở khách sạn Pearth lần trước."
Doãn Triệt à...
Lộ Tùy cười nhạt, đúng là bản tính khó đổi. Đi đến đâu cũng bắt nạt người khác. Xem ra hôm nay lại là một ngày Doãn Triệt đáng bị đánh.
Anh dứt khoát dừng bước, thích thú quan sát.
Ở bên này, Doãn Triệt dùng lực nâng gương mặt tinh xảo như búp bê sứ của Ngôn Hề lên, lạnh giọng nói: "Bỏ đi cái họ cao quý của mình mà cô vui vẻ thế? Nghe nói học kỳ sau cô còn không đủ khả năng học tiếp ở trường Quốc tế Diệu Hoa nữa nhỉ. Sao không đi nịnh hót tôi như hồi xưa đó? Biết đâu tôi vui vẻ, còn có thể nói với bố tôi một tiếng cho cô quay lại Diệu Hoa học tiếp. Cô thấy sao?"
Ngôn Hề cười lạnh, hất tay anh ta ra: "Chê."
Cách đó không xa, Lộ Tùy hơi nhíu mày. Cô gái này thú vị đấy, lại còn không sợ Doãn Triệt cơ. Tiếc là cô đang quay lưng về phía anh nên anh không thấy rõ cô trông thế nào.
"Cô..." Doãn Triệt tức giận muốn đuổi theo nhưng đúng lúc Trương Lệ Nhã đến.
"Con trai." Trương Lệ Nhã tiến đến kéo Doãn Triệt lại, chỉnh trang tóc tai các thứ lại cho anh ta rồi nói: "Mau, mau đi cùng mẹ đến chào em Tuyết Kiến của con. Mẹ vừa gặp rồi, con bé xinh đẹp, dịu dàng hào phòng, kiểu mà mẹ thích đấy! Con cầm lấy cái này."
Bà ta đưa một gói quà được gói tinh xảo cho Doãn Triệt.
Doãn Triệt nhíu mày: "Đây là gì ạ?"
Trương Lệ Nhã nói: "Quà gặp mặt mẹ chuẩn bị cho con để tặng Tuyết Kiến đấy."
Doãn Triệt bị lôi đi.
Dương Định nói: "Cậu chủ, phòng đặt ở tầng hai ạ."
Lộ Tùy nhìn theo bóng lưng Ngôn Hề, nhếch môi nói: "Đi thăm dò thử xem cô gái đó là ai."...
Khi Ngôn Hề bước vào sảnh tiệc thì Giang Kỷ Tân đang đưa Giang Tuyết Kiến đi làm quen từng người. Với địa vị của Bất động sản Kỷ Tân, không ai dám không khen ngợi, tâng bốc Giang Tuyết Kiến.
Suốt bữa tiệc Giang Tuyết Kiến luôn mừng rỡ, thật sự xem bản thân như một công chúa, cười không khép được miệng.
Ngôn Hề tiến một bước thì chợt bị Sở Lâm Lâm kéo tay lại.
Sở Lâm Lâm khẽ nói: "Tối nay cháu cứ đứng trong góc, đừng để ai chú ý."
Tuy nói thế nhưng dù sao cô cũng là đứa con gái tu hú của Bất động sản Kỷ Tân, ở đây không thiếu người đến hóng hớt nên đương nhiên đã để ý từ khi cô bước vào rồi.
Chẳng mấy đã có người đi đến, khen: "Bà Giang đúng là lương thiện, biết là không phải ruột thịt rồi còn nuôi tiếp sao?"