Chương 38

Trọng Sinh Ngược Tra: Thiên Kim Giả Siêu Giàu

Nam Qua Hoàn Tử 25-05-2025 05:45:21

Chính là chiếc xe này! Chiếc xe đã đâm chết bố cô! Cả người cô khẽ run lên, ánh mắt gắt gao dán chặt vào chiếc xe trước mặt, vô thức cắn chặt môi. Giang Tuyết Kiến nhìn thấy dáng vẻ của cô, tưởng rằng cô đang ghen tị đến phát điên, trong lòng càng thêm đắc ý. Cô ta kéo Ngôn Hề đến bên ghế phụ, mở cửa xe: "Mình chở cậu đi dạo một vòng nhé? Mình đã chạy thử rồi, ghế ngồi thoải mái lắm, toàn là da thật đấy!" Sở Lâm Lâm nhìn con gái vui vẻ như vậy, cũng vui lây từ tận đáy lòng. Dù sao trước kia nó đã chịu nhiều khổ cực, nếu tiền bạc có thể giúp con bé quên đi quá khứ, bà sẵn sàng vung tay chi tiêu. Ngôn Hề không lên xe, mà quay đầu hỏi: "Cô có bằng lái chưa?" "Đương nhiên là có rồi! Vừa tròn mười tám tuổi là mình đi thi ngay!" Ngôn Hề nhìn chằm chằm cô ta: "Chẳng phải cô nói bố mẹ tôi đối xử với cô rất tệ sao? Họ còn để cô đi thi bằng lái à?" Giang Tuyết Kiến nghẹn lời, vội giải thích: "Là mình tự đi làm thêm kiếm tiền để lén đăng ký thi!" Cô ta quay đầu nhìn Sở Lâm Lâm, như muốn tìm sự ủng hộ, rồi nói tiếp: "Mẹ cũng biết mà, bây giờ xin việc, đơn vị tuyển dụng đều yêu cầu biết lái xe, con cũng chỉ là nghĩ cho tương lai thôi." Sở Lâm Lâm xót con gái, nhẹ nhàng an ủi: "Sau này chuyện công việc con không cần lo, bố mẹ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho con." Giang Tuyết Kiến ngoan ngoãn gật đầu. Thực ra, bằng lái xe đúng là do bố nuôi Ngôn Xuyên bỏ tiền ra cho cô ta đi thi. Ông còn lớn tiếng hứa hẹn rằng sau khi cô ta tốt nghiệp sẽ tặng cô ta một chiếc xe. Cô ta chẳng tin lời ông chút nào! Với cái ngữ đó của ông ta, có thể mua được xe gì chứ? Xe cũ sao? Nghĩ thôi cũng thấy mất mặt chết đi được! Sao có thể so sánh với chiếc siêu xe trị giá bảy con số trước mặt cô ta? Ngôn Hề không muốn lên xe, mà Giang Tuyết Kiến cũng không đặc biệt ép buộc. Cuối cùng, cô ta vui vẻ dắt Sở Lâm Lâm ra ngoài lái xe đi dạo. Dì Ngô đứng phía sau, giễu cợt nói: "Phượng hoàng biến thành chim sẻ thì có gì đáng kiêu ngạo chứ? Kêu cô lên xe thì cô nên đi, bỏ lỡ lần này, sau này cô còn muốn ngồi loại xe tốt thế này nữa sao? Đừng có mơ!" Ngôn Hề bật cười, quay lại nhìn bà ta: "Cô ta ít nhất còn giả bộ gọi tôi lên xe, nhưng bà thì sao? Cô ta có gọi bà không?" Sắc mặt dì Ngô lập tức trở nên khó coi. Ngôn Hề chẳng buồn để ý, quay người lên lầu rửa mặt. ... Vào ngày diễn ra bữa tiệc, chính chiếc xe này đã được Giang Tuyết Kiến lái đến khách sạn rồi đâm chết bố cô. Nếu chiếc xe này không đến khách sạn thì bố cô cũng sẽ không gặp nguy hiểm! Vì vậy, vào đêm trước buổi tiệc, Ngôn Hề lẻn vào garage, lấy giẻ lau của dì Ngô nhét vào ống xả của chiếc xe. Quả nhiên, đến ngày diễn ra buổi tiệc, Giang Tuyết Kiến phấn khởi đi xuống garage chưa bao lâu thì chỉ nghe thấy một tiếng "rầm", chiếc siêu xe trắng bóng đã chết máy. Giang Tuyết Kiến tức giận đến mức ngồi trên ghế sofa khóc một trận, làm ầm lên đòi Giang Kỷ Tân lập tức gọi người đến sửa xe. Nhưng vì bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay, ông ta không có thời gian để ý đến cô ta. Sở Lâm Lâm phải an ủi cô ta một hồi lâu, cuối cùng, Giang Tuyết Kiến bị phân tâm bởi việc trang điểm, chuyện này cũng bị bỏ qua. Ngôn Hề thở phào nhẹ nhõm. Như vậy thì bố sẽ không gặp chuyện gì nữa, đúng không? Cô trở về phòng, lục lọi tất cả quần áo của mình. Cô không chọn những chiếc váy đắt tiền. Tối nay là lần đầu tiên cô gặp bố, cô không muốn để bố nghĩ rằng cô là một người hám hư vinh. Cuối cùng, cô chỉ chọn một chiếc áo xanh nước biển và quần ống rộng màu trắng. Dù lúc mua cũng không rẻ, nhưng thiết kế đơn giản, không đến mức tạo cảm giác xa cách.