Kiếm gỗ đào xoay tròn một vòng ở giữa không trung, cuối cùng một nhát kiếm liền xuyên qua ngực anh ta.
A!
Tiếng thét chói tai đau khổ xuyên qua tầng mây, xông thẳng lên trời cao.
Cơ thể anh ta khựng lại, đồng tử trống rỗng đục ngầu mở ra ngay trước cơ thể sắp biến mất, đôi mắt đã tỉnh táo trở lại.
Mặt quỷ xanh trắng đan xen, không hiểu sao lại ít đi vài phần dữ tợn.
Anh ta nhìn nữ quỷ, hốc mắt đen như mực chảy ra hai hàng huyết lệ, trong mắt tràn đầy tình ý, nhưng đến cùng lại chỉ có thể hóa thành sự không cam lòng.
Anh ta gào thét một tiếng, hóa thành một luồng sương đen, tan thành mây khói.
Nữ quỷ thấy nam quỷ bị giết, thê lương mà thét chói tai, nhìn qua lại thấy càng thêm sợ hãi, trên người lại bốc lên từng luồng khói xanh, đôi mắt quỷ khi nhìn về phía Cổ Sơ Tình tràn ngập sự tàn bạo.
Cổ Sơ Tình giết chết anh ta, trong lòng khẽ thở dài.
Hoàn toàn chết cũng sẽ trở nên sạch sẽ, đã thành lệ quỷ, lại còn mới chết đã dính mạng người, dù là hóa giải lệ khí đi âm tào địa phủ, thì cũng phải xuống mười tám tầng địa ngục.
Ngay khi anh ta hồn phi phách tán, Cổ Sơ Tình đã tìm ra nguyên nhân khiến lệ khí của bọn họ mạnh mẽ như vậy.
Hai lệ quỷ này chết oan, lại mới chết hai ngày mà đã mang mạng người trên lưng.
Nếu cô không nhìn lầm, mạng người trên lưng bọn họ không chỉ có một.
Cũng không biết sao bọn họ lại làm được nữa.
Bọn họ tìm tới cô, cũng chẳng qua là hành động bằng cảm giác. Tình cờ gặp nhau trên cầu Phú Tân, để cho bọn họ biết, ăn linh hồn của cô, có thể khiến cho bọn họ trở nên càng thêm mạnh mẽ. Đoạt cơ thể của cô, thậm chí có thể nhờ như vậy mà quay về được dương gian.
Cái chết của anh ta, ngay nháy mắt đã khiến cho nữ quỷ khôi phục lý trí, nhưng lại lập tức lâm vào hỗn loạn.
Nữ quỷ phẫn nộ, cô ta không biết tại sao mình lại phẫn nộ, chỉ biết là cô ta muốn giết người trước mắt này.
Cổ Sơ Tình nhìn thấy nữ quỷ tức giận, đôi mắt đen trầm xuống, lúc này điều chỉnh cảm xúc, cầm kiếm, xông về phía nữ quỷ.
Ngay khoảnh khắc Cổ Sơ Tình quấn lấy đánh nữ quỷ, đột ngột vang lên một tiếng kinh hãi.
"Quỷ..."
Âm thanh kia vô cùng lớn, giống như là dùng hết sức lực toàn thân để gào thét, trong âm thanh dường như còn mang theo vài phần run rẩy.
Cổ Sơ Tình bị tiếng hét này làm cho giật mình, trong lúc đối chiến, bớt chút thời gian mà liếc mắt nhìn nơi âm thanh vang lên.
Dưới mái hiên u ám, Điền Hạo đang khom người, hoảng sợ, vừa lăn vừa bò lăn ra từ trong sương phòng.
Hắn đang rất kinh hãi, tựa hồ có quỷ đang đuổi theo hắn, vừa bò ra từ tây sương phòng, liền co cẳng chạy như điên về phía sân.
Mới vừa chạy ra ngoài mái hiên, đợi thấy rõ ràng cảnh tượng một người một quỷ đang đánh nhau trong sân, đồng tử hắn trừng lớn như mắt trâu, thét lên một tiếng nghe chói tai, xoay người muốn chạy trở về.
Điền Hạo gân giọng gào thét, vừa mới xoay người, lại đụng phải người chạy ra từ phía sau.
"Bùm!" Một tiếng động lớn vang lên.
Hai người va chạm cùng nhau ngã xuống đất, lăn thành một đống.
Điền Hạo bị dọa hai lần, hận không thể cứ như vậy mà ngất đi. Sau khi ngã, hơi thở bị nghẹn kia thở hắt ra, toàn thân như nhũn ra, thở hổn hển ngồi sụp trên người Kỷ Hoằng Tu, không nhúc nhích.
Điền Hạo thật sự bị dọa rất thảm.