Chương 37

Luôn Có Hồn Ma Đến Tìm Tôi

Vĩnh Tuế Phiêu Linh 11-10-2024 08:57:35

Vừa hoàn hồn lại, anh như nghĩ tới điều gì đó. Đồng tử của anh đột nhiên mở to, anh từ dưới đất đứng phắt lên, kinh hãi nói: "Không đúng, còn có một con..." Cổ Sơ Tình nghe được lời này rất kinh ngạc. Cô ngước mắt lên, đôi mày chau lại, chăm chú cẩn thận quan sát ngôi nhà cổ. Sau khi nữ quỷ hồn phi phách tán, tà khí trong ngôi nhà cổ cũng biến mất. Lúc này, ngôi nhà cổ đã trở lại trạng thái trong trẻo, một chút gió âm cũng không có, sạch sẽ ngăn nắp. "Anh hoa mắt rồi." Cổ Sơ Tình nhắm mắt lại, tiến về phía trước hai bước, nhặt thanh kiếm gỗ đào rơi trên mặt đất lên, đặt lên giá kiếm trên bàn thờ. Thấy Cổ Sơ Tình không tin, Kỷ Hoằng Tu vội vàng nói: "Vừa rồi trong phòng của chúng ta còn xuất hiện giọng nói của người thứ ba." "Chắc chắn là nghe nhầm rồi." Trong nhà có một con quỷ, lẽ nào cô không phát hiện ra. Đừng nghĩ rằng bất cứ thứ gì cũng có thể dễ dàng vào được nhà cổ. Nếu không phải cô - một miếng thịt Đường Tăng ở đây, ông trời cũng không muốn để cô yên ổn, liên tục mang tới phiền toái, thì trăm năm nơi này cũng không có tà vật nào dám tới gần. "Quay về tiếp tục ngủ, nếu không muốn ngủ, thì giúp tôi dọn dẹp sân đi." Cổ Sơ Tình liếc nhìn sân nhà bừa bộn, hơi nhíu mày, trong mắt có chút khó chịu. Khó chịu nhất là khi những thứ quỷ quái đó tới trước cửa, mỗi lần xuất hiện đều khiến căn phòng trở nên rất bừa bộn, phải phiền cô dọn dẹp. Thật là tức chết đi được! "Không phải, trong căn phòng này thật sự có một con quỷ, lúc nói chuyện còn kêu meo meo." Kỷ Hoằng Tu thận trọng liếc nhìn về phía tây căn phòng. Cổ Sơ Tình nghe vậy, trong đôi mắt sáng thoáng qua một ý cười, cằm hơi nhếch lên, nhìn lên giếng trời trên mái nhà. "Anh đang nói về nó sao?" Trên mái nhà tối tăm, một con mèo đen lười biếng liếm chân, đôi mắt xanh lam đặc biệt sáng ngời trong đêm. Nó bất động, vững như Thái Sơn, tựa như chưa hề nhìn thấy người dưới hiên nhà, bộc lộ trọn vẹn vẻ kiêu ngạo và cao lãnh của loài mèo. "Trời ạ, con mèo đen này từ đâu tới?" Kỷ Hoằng Tu nhìn theo ánh mắt của Cổ Sơ Tình, nhìn lên phía mái nhà. Như bị dọa cho sợ hãi, anh nhảy lùi lại phía sau rất mạnh. Sau đó, anh có chút nghi hoặc nói với chính mình: "Lẽ nào, thật sự đã nghe lầm sao?" Cổ Sơ Tình quay đầu nhìn Kỷ Hoằng Tu, hiểu ý mỉm cười, xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Kỷ Hoằng Tu lại liếc nhìn con mèo đen một cách kỳ quái, lắc đầu nhún vai, đi đến dưới bàn thờ, lôi Điền Hạo bị sợ hãi đến ngất xỉu ra ngoài, đưa hắn trở về phòng. Chờ hai người vào nhà, Cổ Sơ Tình nhặt một hòn đá ném vào chỗ mèo đen đang nằm, bĩu môi lẩm bẩm: "Nửa đêm canh ba, chạy ra ngoài dọa ai chứ, quay về đi." "Meo... Có quỷ, ta sợ." Mèo đen rung chòm râu đáp lại. Cổ Sơ Tình tức giận cười: "Ngươi là mèo yêu, ngươi còn sợ quỷ..." "Meo, ta không phải mèo yêu, ta là Linh miêu..." Mèo đen lông dựng ngược, đôi mắt xanh hiện lên vẻ tức giận. Cổ Sơ Tình cười lạnh: "Là địa phược linh, còn dám tự xưng là linh. Được rồi, quay về đi... Hai ngày nữa ta sẽ giết một con gà cho ngươi ăn!" *Địa phược linh là hiện tượng người hoặc sinh vật sau khi chết, bởi vì có tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc có điều oán giận, khiến cho linh hồn bị giam giữ ở nơi chết đi, không có cách nào rời khỏi. Loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải sẽ trở thành ác linh.