Không thể nhìn rõ dung mạo, đèn pha của ô tô chiếu vào người anh ta, mặt đất trống không, không hề có một cái bóng nào tồn tại.
Chân anh ta lơ lửng trên mặt đất, đôi mắt đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, dáng vẻ u ám. Duỗi hai tay ra lắc lư trong không trung, như thể đang vẫy tay với Cổ Sơ Tinh, muốn bắt xe của cô.
Động tác vẫy tay của anh ta có vẻ hơi máy móc, anh ta lặp đi lặp lại một cách chậm rãi, hết lần này đến lần khác.
Cổ Sơ Tinh không chớp mắt, nhìn thẳng vào đường cái như thể không hề nhìn thấy người đó, cô đạp chân ga phóng nhanh qua người đó.
Mercedes Benz đi qua người đang vẫy tay, Cổ Sơ Tinh liếc nhìn cảnh này qua khóe mắt, chỉ thấy cánh tay anh ta vẫn đung đưa, như thể không bỏ cuộc cho đến khi có xe.
Cổ Sơ Tinh thu tầm mắt lại, lẩm bẩm một câu: "Vẫy xe năm ngày liên tiếp, cứ như vậy muốn ngồi trên xe của tôi sao."
Nói xong lời này, Cổ Sơ Tinh bĩu môi rồi lấy ra một lá bùa màu vàng khác từ trong hộp đựng găng tay, đập lên trước kính chắn gió.
"Người ngồi xe người, quỷ ngồi xe quỷ, ngồi nhầm xe thì sẽ lật xe."
Đập lá bùa vàng lên kính chắn gió xong, Cổ Sơ Tinh tiếp tục lái xe đi thẳng đến thành phố Phú Tân. ...
Thành phố Phú Tân nằm bên bờ sông Trường Giang, là một pháo đài đường thủy, tuy chỉ là thành phố trực thuộc trung ương nhưng lại thông nhau về mọi hướng, cực kì phồn hoa. Từ trấn Cổ Vũ đi trăm dặm, phải qua cầu bắc qua sông. Cổ Sơ Tinh lái xe lên cầu, thấy sắp vào thành, vẻ mặt căng thẳng của cô khẽ giãn ra.
Sau khi vào thành, những thứ quỷ quái đó sẽ ít đi rất nhiều. Người thành phố khí vượng, nhóm quỷ quái không thích, bình thường sẽ ngốc trong nghĩa địa của mình, không di chuyển lung tung.
Cổ Sơ Tinh bật máy nghe nhạc trong xe, chuẩn bị nghe một bài hát để thư giãn chút.
Sau khi chọn được một bài hát, vừa định rút tay lại thì lưng cô căng cứng, biểu cảm trên khuôn mặt đột nhiên thay đổi, tay đặt trên vô lăng đột nhiên rẽ vào một góc, nhanh chóng giật lá bùa vàng lên kính chắn gió, lại giật thêm một tờ, tiện tay dán lên cửa sổ xe bên trái.
Nhiệt độ trong xe đột ngột giảm xuống, một cơn ớn lạnh truyền vào từ khe cửa bên phải. Ngay sau đó, máy nghe nhạc không ngừng kêu rè rè như băng cassette.
Cổ Sơ Tinh liếc nhìn sang bên phải, ánh mắt đột nhiên nheo lại, nhanh chóng lấy từ trong hộp đựng găng tay ra ba tấm bùa vàng, thuận thế ném đi, phong ấn ba cánh cửa còn lại.
Vừa bịt kín bốn phương thì hai bên cửa sổ xe tối sầm, hai đôi bàn tay nhợt nhạt chợt phản chiếu lên cửa sổ ô tô.
Mưa phùn như tơ, ánh sáng mờ ảo phản chiếu bàn tay trên cửa kính xe cực kì rõ ràng.
Đó là hai đôi bàn tay không chút máu nào, giống như người chết được lôi ra khỏi hầm băng, trên mu bàn tay phủ một lớp sương giá. Mà khi hai bàn tay này xuất hiện, một cái đầu bị mái tóc đen dài che khuất khuôn mặt như đang chuyển động chậm lại, chậm rãi áp vào cửa kính bên trái từng chút một.
Khuôn mặt trên kính có ngũ quan mơ hồ, đôi con ngươi trắng bệch trống rỗng, vô cùng đục ngầu. Đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào người trong xe xuyên qua cửa kính.
Cổ Sơ Tinh nheo mắt nhìn cô ta, đôi môi toát lên vẻ lạnh lùng.
Lệ quỷ từ đâu ra, không có mắt như vậy... Nếu dám tìm tới cửa thì đừng trách cô ra tay tàn nhẫn.
Cổ Sơ Tinh nắm lấy tay lái bằng tay này, tay kia bấm đốt ngón tay rồi bắn một đạo thuật pháp lên cửa sổ xe.