Cũng sắp một giờ rồi, đêm nay thứ kia có tới nữa không?" Đôi mắt Kỷ Hoằng Tu chăm chú nhìn vào hướng cửa, anh thấp thỏm hỏi.
Cổ Sơ Tình hơi ngước mắt lên, cô nhìn về phía cửa chính, thấp giọng nói: "Đã tới rồi!"
Kỷ Hoằng Tu hít thở khó khăn: "Tới... ở đâu chứ?"
Cổ Sơ Tình: "Ngoài cửa!"
Hai chữ "ngoài cửa" vừa dứt thì bên ngoài sân bỗng nhiên có một loạt tiếng tim đập truyền vào. Kỷ Hoằng Tu giống như gặp đại dịch, sống lưng căng lại. Anh nắm chặt kiếm gỗ đào, nháy mắt đứng dậy khỏi chiếc ghế băng rồi đi loanh quanh bất an tại chỗ.
Cổ Sơ Tình nghe phía bên ngoài có giọng nói vang lên, con ngươi đen láy của cô thoáng qua kinh ngạc.
Cô nghiêng đầu, kỳ quái nhìn bài vị sau lưng một cái, sau đó đứng lên từ ghế băng. Cô chuyển bài vị phía sau lên phía trước, lấy từ bên trong ra một nghiên mực.
Đôi mi thanh tú của cô cong lên, trong mắt cô có một sự hưng phấn khó hiểu. Cổ Sơ Tình rót máu gà vào trong nghiên mực, cô dùng tốc độ nhanh nhất để hòa trộn máu gà và mực đỏ lại với nhau.
"Lát nữa, nếu như thứ kia đuổi theo anh thì hãy nín thở, thật sự không được thì chui xuống gầm bàn thờ trốn đi." Cổ Sơ Tình bận bịu chuyện trong tay, cô dành thời gian tranh thủ dặn dò Kỷ Hoằng Tu: "Còn nữa, lúc tấn công nhớ đâm vào tim nó."
Thứ đêm nay tới ngoài sức dự liệu của Cổ Sơ Tình.
Cô không ngờ lại là thứ này tìm đến cô.
Nhưng... Có phải ông trời đã quên mất nhà họ Cổ của cô là làm nghề gì rồi không. Coi như là có thêm hai lệ quỷ nữa tới thì cũng không mạnh bằng thứ đồ chơi này.
Cổ Sơ Tình nóng lòng muốn thử.
Cô học đạo cẩn thận nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng đánh được trận nào ra trò cả. Cô toàn giết lệ quỷ rồi ác quỷ, chưa từng có cơ hội gặp lại ông bạn già.
Tối nay, là một cơ hội tốt để luyện tay.
Nhưng loại đồ chơi này lại không ngửi được mùi của người sống, mà Kỷ Hoằng Tu ở lại chỗ này... !
Thứ kia chắc là sẽ không có mắt mà đi cắn anh đâu nhỉ!
Ha ha, cô là thịt và khoai tây trong mắt ác linh, Kỷ Hoằng Tu là bánh bao chay trong miệng chúng, cắn một miếng... hậu quả sẽ khiến ngay cả những cương thi hung ác nhất cũng không thể ngừng phấn khích.
Kỷ Hoằng Tu căng thẳng nhìn về phía cửa. Anh nghẹn nghẹn cổ họng, trong lòng run sợ hỏi: "Thứ đồ chơi gì tới vậy?"
Cổ Sơ Tình: "Cương thi!"
"Gì... Cương thi?" Tròng mắt đen của Kỷ Hoằng Tu trợn lên, anh sợ hãi nói. Mẹ nó!
Có cần phải kích thích như vậy không, ngay cả cương thi cũng tới sao. Thứ này không phải chỉ có trên phim thôi sao?
Cổ Sơ Tình: "Sợ cái gì sợ, quỷ anh cũng gặp rồi, cương thi sợ cái gì chứ." Trong mắt những đồng nghiệp khác thì có thể cương thi rất phiền phức, đạo sĩ chủ yếu luyện tập ma pháp, trong tay không có nhiều bàn chải, thật sự không thể làm gì được cương thi.
Nhưng Cổ Sơ Tình lại không như vậy, ở trong mắt người nhà họ Cổ, thứ này thật đúng là không khó đối phó như ác quỷ... Ai bảo cô là người chuyên chơi với thi thể ở nhà họ Cổ chứ. Kỹ thuật bắt quỷ của nhà họ Cổ thì bình thường thôi, nhưng bắt cương thi lại rất lợi hại.
Ác quỷ vô hình, lơ lửng không chừng khó mà tìm thấy, nhưng cương thi lại không giống vậy, loại này mặc dù vô cùng khỏe nhưng lại rất vụng về.