Chu Lăng Hương trừng mắt nhìn con gái: "Cái gì mà đồ nhà quê? Con bé là chị họ của con."
"Chị ta chỉ là một tên nhà quê mà thôi." Phạm Xảo Xảo lè lưỡi, nhỏ giọng nói.
Cô lớn lên ở nông thôn, cô không phải là một kẻ nhà quê, thì là gì?
Chu Lăng Hương nhìn con gái mình, giảng đạo: "Xảo Xảo, dù con có thích hay không thích con bé thì cũng là con gái của cô con. Cho dù con không thích đến mấy thì con cũng phải nhịn, ít nhất con cũng không được lộ ra mặt. Còn nữa, không được thể hiện ra trước mặt ba con, ba con ông ấy..."
Phạm Xảo Xảo nghe thấy Chu Lăng Hương nhắc đến ba mình, cô ta tức giận nhảy dựng lên: "Con là con gái của ông ấy, hay Cổ Sơ Tình mới là con gái của ông ấy? Mỗi khi Cổ Sơ Tình có chuyện gì, ông ấy đều chạy tới nhanh hơn bất kỳ ai khác."
Phạm Xảo Xảo thật sự không thích Cổ Sơ Tình, những lần gặp gỡ hiếm hoi, đều khiến cô ta có cảm giác như cô ta là do ba nhặt bên ngoài về.
Khi cô ta còn nhỏ, khi trở về quê, ba cô ta sẽ ngay lập tức bỏ rơi cô ta và chạy tới hỏi han cháu gái. Cũng may hai nhà cách xa nhau, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, nếu ở gần nhau, cô ta nghi ngờ liệu ba cô có vì Cổ Sơ Tình mà bỏ rơi cô ta luôn hay không.
Dù sao cô ta cũng chỉ ghen tị vì ba cô ta đối xử với Cổ Sơ Tình tốt hơn cô ta mà thôi!
Chu Lăng Hương: "Nếu con bé tới thì đừng gây sự với nó."
"Không chọc thì không chọc." Phạm Xảo Xảo đồng ý, nhướng mày, nhưng trong lòng lại nghĩ đến kế hoạch nhỏ của mình.
Chu Lăng Hương vừa nhìn thấy bộ dáng của cô ta liền biết cô ta sẽ không nghe lời bà ấy nói, ánh mắt thận trọng, nghiêm nghị nói: "Đừng phạm sai lầm, nếu không thích con bé thì khi con bé đến cứ ra ngoài chơi."
Mặc dù Chu Lăng Hương coi thường những mê tín thời phong kiến của nhà họ Cổ, nhưng bà ấy biết trong tay nhà họ Cổ quả thực có chút năng lực, loại người như vậy, không thể dễ dàng đắc tội. Bằng không, trong những năm qua, bất kể bà ấy làm gì, bà ấy cũng không bao giờ để Cổ Sơ Tình thấy được cảm xúc thật của mình.
"Biết rồi, biết rồi..." Phạm Xảo Xảo mất kiên nhẫn cau mày, cầm lấy chiếc túi trên ghế sofa rồi quay trở lại phòng.
——
Cổ Sơ Tình cúp điện thoại, quay đầu nhìn chiếc đèn Thất Tinh Linh Dương trên bàn thờ, đôi mắt như sao của cô hơi nhíu lại, trong lòng cảm thấy buồn bã.
Bốn ngày trước, lõi đèn Thất Tinh Linh Dương lóe lên, cô biết Cổ Diệu đã rót thêm dương khí vào trong đèn.
Lần này anh ấy truyền nhiều dương khí hơn bao giờ hết. Những tia lửa của tâm đèn rung rinh, nhảy cao tới một thước.
Cô lo lắng đến mức lập tức gọi điện cho Cổ Diệu, nhưng người bắt máy là bác gái, bà ấy chỉ nói Cổ Diệu đang yếu, tạm thời không thể nghe máy.
Sau đó, cô còn gọi thêm hai lần nữa.
Sau đó Cổ Diệu có trả lời điện thoại, nhưng anh ấy chỉ nói tin tốt không báo tin xấu, chỉ nói rằng anh ấy ổn.
Trong lòng Cổ Sơ Tình khó chịu, nhưng cô cũng không thể làm gì được.
Có rất nhiều chuyện mà cô không có lựa chọn nào khác!
Ngay khi cô được sinh ra, cuộc sống của cô đã gắn liền với Cổ Diệu. Nhưng nếu được lựa chọn, cô thực sự không muốn đánh đổi sức khỏe của Cổ Diệu để đổi lấy mạng sống của mình.
Cổ Diệu đã cố gắng và không hề hối hận, cô không thể để anh ấy thất vọng, ngày mai... dù thế nào đi nữa cô cũng sẽ phải thành công.