Chương 41

Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Nam Nhan Hề 06-06-2025 23:29:42

"Mọi người đều biết nhà con bé có chuyện, Tiền Dung, cô làm thế đúng là không ra gì. Rõ ràng là lợi dụng lúc nó không có người thân bên cạnh. Cô xem cô dạy con ra cái thể thống gì! Lần sau tôi còn thấy Đông Tử dám động vào con bé, tôi báo cho phòng bảo vệ. Cô không quản được thì có người khác quản!" Nghe vậy, bác gái Tiền thoáng hoảng, giọng lớn hẳn lên: "Ông dám à!" "Tôi có gì mà không dám? Mấy đứa nhỏ này đều do bọn tôi nhìn lớn lên, tôi cũng không muốn thấy nó lạc đường. Đông Tử, mặc kệ mẹ cậu nói gì, nghe cho rõ: đừng có mà nghĩ đến chuyện bắt nạt người khác nữa. Mau tìm việc đàng hoàng mới là chuyện nên làm!" Dứt lời, ông cụ Chu đỡ xe ba bánh giúp Nguyễn Nhuyễn, mấy ông bà cụ vây quanh cô, cùng nhau đi sâu vào trong hẻm. Bác gái Tiền nhìn theo bóng họ, hừ lạnh một tiếng. Nhưng khi quay sang Đông Tử lại cười tươi như hoa: "Đông Tử à, không sao đâu con, sao áo lại bẩn thế này. Mẹ nói cho con nghe, mình không sợ. Mất bố thì sao, cũng chỉ là cỏ không rễ thôi, đừng lo, bọn nó chẳng ai quản được con đâu!" Nghe xong, Đông Tử càng bực, lại nghĩ đến ánh mắt khinh thường khi nãy của Nguyễn Nhuyễn, tâm trạng như bốc hỏa. Cậu ta hất tay mẹ ra: "Phiền chết đi được! Ai kêu mẹ đến làm mất mặt vậy hả? Chuyện của con mẹ đừng xen vào!" Nói xong liền quay lưng bỏ đi, chẳng thèm về nhà. Bên này, Nguyễn Nhuyễn cảm ơn mấy ông bà xong, mời vào nhà uống nước nhưng bị từ chối khéo. "Ông bà ơi, hôm nay thật sự cảm ơn mọi người. Mọi người chờ cháu một chút, cháu có chút quà muốn tặng! Mà phải hứa là không được đi trước đâu nhé, không thì lát nữa cháu phải mang tận nhà từng người đó!" Nói rồi, Nguyễn Nhuyễn chạy vội vào bếp, lấy mấy cái bát, múc dưa chuột muối mà cô đã làm sẵn. May mà bố ruột của cô nhìn xa trông rộng, sợ cô vì không có mẹ mà bị bắt nạt ở trường, nên đã đăng ký cho cô học võ. Hơn nữa tên Ải Tử kia gầy tong teo, cô mới dám ra tay. Nếu không có mấy ông bà giúp đỡ, giờ này chắc cô chỉ còn biết về nhà mà khóc thôi. "Ông bà ơi, đây là dưa chuột cháu muối. Không phải món gì ngon lành, nhưng ăn kèm cháo trắng cũng dễ ăn lắm. Mong ông bà nhận cho cháu vui." Nguyễn Nhuyễn bưng bát ra, mùi dưa muối đặc trưng lập tức lan tỏa, thơm lừng khiến ai cũng thấy thèm. Ông cụ Chu hít sâu một hơi, không tiếc lời khen ngợi: "Thơm quá, chỉ ngửi thôi cũng thấy đói rồi!" "Đúng đó, chảy cả nước miếng luôn! Nhuyễn Nhuyễn, cháu thật khéo tay quá chừng!" Tối nay tan làm về, Tôn Hồng Mai tiện đường mua ít đồ ăn sẵn và trái cây mà Nhuyễn Nhuyễn thích. Gần đây con bé vất vả, lại đang tuổi ăn tuổi lớn, cần bồi bổ thêm một chút. Vừa rẽ vào con hẻm, Tôn Hồng Mai đã thấy dưới gốc cây, mấy ông bà lớn tuổi người thì đang đánh cờ, người thì nhặt rau, cuộc sống tuy bình dị mà an yên, sống như vậy cũng thấy dễ chịu. "Ôi chà, Hồng Mai đấy à? Vừa tan làm hả cháu?" Bà cụ Lương đang nhặt ớt, vừa định bưng thau rau vào nhà thì ngẩng đầu lên bắt gặp mẹ Nhuyễn Nhuyễn. Tôn Hồng Mai cảm ơn bà cụ vì sáng nay đã dậy sớm ủng hộ Nhuyễn Nhuyễn, liền lấy vài quả quýt từ túi vải ra: "Vâng ạ, cháu thấy quýt hôm nay ngon quá nên mua ít. Bác ăn thử xem sao nhé!" Bà cụ Lương xua tay từ chối, rồi đứng dậy xách ghế nhỏ qua bên, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tôn Hồng Mai đi theo: "Vừa hay, bác có chuyện muốn nói với cháu." "Chuyện gì vậy bác?" Tôn Hồng Mai thoáng ngơ ngác. "Là chuyện con bé Nhuyễn nhà cháu đó, sáng nay..." Bà cụ Lương kể lại đầu đuôi mọi chuyện xảy ra sáng nay, giọng đầy xót xa: "Bà đây không phải kiểu người hai mặt, cũng chẳng phải loại thích nhiều chuyện. Bà kể cháu nghe là vì không muốn con bé Nhuyễn bị bắt nạt. Nó mới bao nhiêu tuổi? Bằng tuổi nó người ta còn đang đi học, hoặc chơi bời ở nhà, thế mà nó đã hiểu chuyện, ngoan ngoãn như thế. Mình là người lớn, phải cho nó chỗ dựa. Cháu bảo có đúng không, Hồng Mai?"