Chương 47

Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Nam Nhan Hề 06-06-2025 23:29:42

Nhanh vậy đã xuất hiện rồi sao? Mái bằng, gương mặt tròn, đuôi mắt hơi xếch xuống khiến cô trông có phần ngây thơ. Mái tóc dài, suôn mượt thả xuống sau lưng, trên đầu cài một chiếc băng đô nhựa trắng, trên người là chiếc váy dài kẻ caro màu xanh da trời, chân đi giày da nhỏ nhắn. Một hình mẫu điển hình kiểu "con ngoan trò giỏi" mà các bậc phụ huynh mê tít. Nhưng trực giác của phụ nữ mách bảo Nguyễn Nhuyễn rằng, Khương Diểu Diểu không phải kiểu người vô hại như vẻ ngoài. Còn Hạnh Trạch, nhìn qua thì có vẻ gầy yếu, mặc áo sơ mi trắng ngắn tay bằng vải sợi tổng hợp, áo sơ mi phẳng phiu không một nếp nhăn, đôi giày da cũng bóng loáng, cả người toát lên vẻ chỉn chu đến từng chi tiết. Đặc biệt nhất là đôi mắt đào hoa kia, bảo sao dễ dàng thu hút bao cô gái tuổi mới lớn. Chỉ là, Nguyễn Nhuyễn vốn từng sống trong thời đại mạng xã hội, kiểu trai đẹp nào cô cũng đã thấy qua. Người tên Hạnh Trạch này, cô không thấy hứng thú, thậm chí cảm thấy... rất bình thường. Khương Diểu Diểu thấy Nguyễn Nhuyễn chỉ liếc mình một cái rồi lại tiếp tục múc mì om cho khách, bên cạnh còn có người tò mò liếc nhìn bọn họ, cô ta cắn môi dưới, giọng đầy uất ức: "Nguyễn Nhuyễn, sao cậu không thèm nói chuyện với tôi? Còn nữa, sao cậu lại đi bán cái này? Dì với chú không khuyên cậu à?" "Cậu có thể đợi một lát không? Tôi đang bận, làm xong rồi nói." Nguyễn Nhuyễn cười như không cười, trả lời qua loa. Cô bây giờ đã không còn là "nguyên chủ" nữa, không thể nào thân thiết kiểu vô duyên vô cớ được. Khương Diểu Diểu đứng bên cạnh, nhìn Nguyễn Nhuyễn múc cơm hộp một cách thành thạo, thái độ với khách hàng thì nhiệt tình, lại nghe mọi người thi nhau gọi "cô chủ nhỏ", hàng còn xếp dài tít tắp, trong lòng cô ta tràn ngập hoang mang. Nguyễn Nhuyễn trước giờ đâu có biết nấu ăn, mà sao lại có nhiều người thích ăn đến vậy? Chẳng lẽ là dì Tôn nấu? Mà vừa rồi cô ta còn cố ý nhắc tới chú, vậy mà Nguyễn Nhuyễn chẳng có phản ứng gì lạ. Thật kỳ lạ. Còn Hạnh Trạch, tuy chẳng quan tâm chuyện Nguyễn Nhuyễn bán đồ ăn, nhưng khi thấy cô vì năm hào mà cười với từng người, trong lòng cũng thoáng một tia khinh thường. Mì om thì đúng là thơm đấy, nhưng một quán vỉa hè thì ngon đến mấy chứ? Mấy người xếp hàng này chắc chưa từng ăn món gì ra hồn. "Diểu Diểu, mình đi thôi." Ai mà biết phải đợi đến bao giờ mới bán xong. Da dẻ là thứ Khương Diểu Diểu quý nhất, lỡ mà nắng làm cháy da thì sao? Nhưng Khương Diểu Diểu không chịu đi, cô ta phải làm rõ chuyện này. Tại sao Nguyễn Nhuyễn lại khác với kiếp trước? Vài ngày trước tỉnh dậy, cô ta phát hiện mình quay về thời trẻ, thế giới xung quanh y hệt năm đó, vui mừng đến mức suýt phát khóc. Điều đó có nghĩa, đời này cô ta có thể biết trước tương lai, tránh được mọi rủi ro. Mọi thứ đều đúng như trước, duy chỉ có Nguyễn Nhuyễn là khác. Cô ta quay sang nhìn Hạnh Trạch. Người đàn ông này, nói chính xác ra, là chồng cũ của cô ta. Ở kiếp trước, vì thấy cuộc sống quá tẻ nhạt, không có chút lãng mạn như trong tiểu thuyết, cô ta đã ly hôn rồi chạy theo tình yêu. Kết quả, không chỉ chẳng được gì, mà tiền cũng bị lừa sạch. Trọng sinh lần này, cô ta quyết định sẽ sống yên ổn với Hạnh Trạch, không ly hôn nữa. Hôm nay họ vốn định đi chơi công viên, nhưng trên đường nhìn thấy con ngõ nhà Nguyễn Nhuyễn, cô ta đột nhiên muốn ghé qua xem sao. Ai ngờ, Nguyễn Nhuyễn lại đang bán đồ ăn sáng. "Hạnh Trạch, đợi em một lát được không? Nhà Nguyễn Nhuyễn hình như xảy ra chuyện, em muốn giúp cô ấy." Cô ta dĩ nhiên biết chuyện gì đang diễn ra. Cha Nguyễn theo một người đàn bà xuống miền Nam làm ăn, nhà họ Nguyễn thay đổi chóng mặt, cũng từ đó, Nguyễn Nhuyễn không còn sánh được với cô ta nữa. Ngoài cô ta ra, chẳng ai thèm chơi với Nguyễn Nhuyễn. Dù nhan sắc hơn hẳn, kiếp trước cô cũng chỉ có thể làm nền cho cô ta mà thôi. Khương Diểu Diểu liếc nhìn mấy ông bà lớn tuổi đang tám chuyện gần đó, thấy Nguyễn Nhuyễn bận rộn không để ý đến mình, liền rảo bước về phía họ. Những người này sống gần đây, chắc chắn biết gì đó.