Chương 42

Thập Niên 80: Mang Theo Hệ Thống Bếp Thần, Tôi Mở Tiệm Nhỏ Nguyễn Gia

Nam Nhan Hề 06-06-2025 23:29:42

Tôn Hồng Mai nghe tới đoạn mấy đứa choai choai vây quanh không cho Nhuyễn Nhuyễn đi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Thấy biểu cảm của Tôn Hồng Mai, bà cụ Lương cũng không nỡ nói thêm, chỉ thở dài: "Về nhà nói chuyện tử tế với con bé, đừng để nó chịu ấm ức trong lòng." Tôn Hồng Mai gật đầu liên tục, tiện tay đặt đống quýt vào thau rau của bà cụ Lương: "Cháu thật lòng cảm ơn bác vì đã giúp đỡ hôm nay. Cháu về xem Nhuyễn thế nào, hôm khác mình nói chuyện tiếp nhé!" Nói rồi, bà vội vã quay về nhà, lòng nóng như lửa đốt, chỉ mong được thấy con gái ngay. Trước khi bước vào nhà, Tôn Hồng Mai còn liếc sang cửa nhà bác gái Tiền, có người ngồi trước hiên. Bà sập cửa sắt một cái, đi thẳng vào phòng khách. "Nhuyễn Nhuyễn! Mẹ về rồi đây!" Nghe thấy tiếng mẹ, Nguyễn Nhuyễn vội nhìn đồng hồ, hôm nay mẹ tan làm sớm hơn hẳn mấy hôm trước. Cô lập tức thoát khỏi hệ thống. Cô vừa định ngồi dậy thì cửa phòng đã mở. Tôn Hồng Mai nhìn con đầy lo lắng: "Ngủ rồi à? Mẹ gõ cửa mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì." Ánh mắt bà đảo một vòng trên gương mặt con gái, không thấy biểu hiện gì lạ. Nhuyễn Nhuyễn liền nương theo lời mẹ, vươn vai ngáp một cái: "Vâng, hôm nay con hơi mệt. Mẹ, sao mẹ tan làm sớm vậy?" "Làm xong một lô hàng lại đúng ngày phát lương, nhận tiền là được về." Tôn Hồng Mai ngồi xuống cạnh con, xoa đầu cô: "Đôi giày da đó, mẹ đi mua cho con, hay mẹ con mình cùng đi?" Nhuyễn Nhuyễn nghĩ lại, từ khi tới đây vẫn chưa có dịp đi dạo phố với mẹ: "Mình cùng đi đi mẹ!" Tôn Hồng Mai mỉm cười, vẫn không ngừng xoa đầu con: "Nhuyễn Nhuyễn, con thật sự không muốn đi học nữa à? Sắp khai giảng rồi đó." Lời bà cụ Lương vẫn văng vẳng bên tai. Người ta bắt nạt Nhuyễn chẳng phải vì thấy Nguyễn Chí Cường không có ở nhà, con bé lại bỏ học sớm đi làm, nghĩ nhà họ Nguyễn chẳng còn như xưa. Nhuyễn Nhuyễn đã tốt nghiệp mấy năm, suýt nữa thì quên mất ngày khai giảng: "Mẹ ơi, con suy nghĩ kỹ rồi. Con vẫn nên học nốt lớp 12, rồi thi vào một trường đại học ở gần nhà, như vậy vừa gần mẹ, lại dễ chăm sóc nhau hơn." Không chỉ là chăm sóc gia đình, mà còn là cho công việc buôn bán của cô nữa. Bằng cấp là điều bắt buộc, nhưng việc làm ăn cũng không thể bỏ. Hệ thống Vị Ngon không vì cô đi học mà giãn tiến độ nhiệm vụ. "Con gái ngốc này, con mới là trẻ con, mẹ chăm sóc con còn chưa xong! Nhưng nói mẹ nghe xem, sáng nay rốt cuộc là chuyện gì?" Nghe con nhắc đến chữ "chăm sóc", lòng Tôn Hồng Mai vừa chua xót vừa xúc động. Nếu trước đây bà còn ôm chút hy vọng với Nguyễn Chí Cường thì giờ đã hoàn toàn nguội lạnh, đi bao nhiêu ngày chẳng một cuộc gọi, cứ như biến mất khỏi thế giới. Giờ đây, trong lòng bà, chỉ còn Nhuyễn Nhuyễn là trên hết. Bà phải bảo vệ con mình, phải chống lưng cho con! Nhuyễn Nhuyễn buộc tóc lên đuôi ngựa, giọng thản nhiên: "Không sao đâu mẹ, chuyện nhỏ thôi, con xử lý ổn cả rồi. Tối nay mình ăn gì ạ?" Cô thật sự đã dẹp yên chuyện đó, không hề cảm thấy mình thiệt thòi. Nhưng trong mắt mẹ, thái độ đó khiến bà càng thêm xót xa. Tôn Hồng Mai kéo con đứng bật dậy: "Đi, mẹ thay con đòi lại công bằng!" Mặc kệ con gái ngăn cản, bà dắt tay Nhuyễn Nhuyễn bước ra khỏi nhà. Ông cụ Chu đang đánh cờ bên kia thấy vậy liền đặt quân cờ xuống: "Hôm nay chơi tới đây thôi." Mấy ông bà khác cũng nhìn theo, hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, liền đứng dậy đi theo, làm nhân chứng cho Nhuyễn Nhuyễn. Chồng bác gái Tiền là Triệu Võ đang ngồi trước cửa, trên đùi đặt cái rổ đầy hạt đậu nành, đang lựa mấy hạt lép, hạt hỏng. Bỗng ánh sáng trước mắt tối lại, ông ta ngẩng lên thấy người nhà họ Nguyễn. "Đến tìm bác gái Tiền à? Bà ấy đang nấu cơm trong kia, vào đi!" Tôn Hồng Mai siết tay Nhuyễn Nhuyễn: "Tôi không tìm bác gái Tiền, tôi tìm Đông Tử. Tôi muốn hỏi nó, ai cho nó gan dám bắt nạt con gái tôi? Nó đâu rồi?" Triệu Võ cúi đầu tiếp tục lựa đậu, miệng nhàn nhạt đáp: "Nó không có nhà, tôi cũng chẳng biết nó đi đâu."