Chương 33

Biểu Cô Nương Hôm Nay Cũng Không Nghĩ Tiến Cung

A Li Tiểu Phi 22-05-2025 16:07:15

Tần thị từ từ đường trở về chỗ ở, vừa ngồi xuống trường kỷ đã nặng nề thở dài. "Phu nhân." Ngụy ma ma bưng chén trà đến trước mặt. Tần thị duỗi tay nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi nói: "Ngươi cũng thấy rồi đấy, hôm nay lão phu nhân muốn động gia pháp với Yên Nhi, nhưng lại không một ai đứng ra cầu tình cho nàng. Nếu ta không kịp thời qua đó, chỉ sợ Yên Nhi đã bị đánh một trận thừa sống thiếu chết." Nói đoạn, bà cười lạnh: "Yên Nhi quả thực có lỗi, nhưng Ngu Triều kia thì sao? Nàng chẳng những không khuyên nhủ, mà còn làm ngơ mặc kệ. Chẳng phải vì nàng sợ Yên Nhi dung mạo xuất chúng, bị tuyển tiến cung hay sao? Hừ, nói không chừng bao năm qua, tính tình Yên Nhi trở nên như vậy cũng có phần do nàng xúi giục. Vị đại cô nương này, quả thực là có vài phần thủ đoạn." Ngụy ma ma nghe xong, do dự nói: "Không đến nỗi đâu, lão nô thấy đại cô nương đoan trang có lễ, đối với trưởng bối cung kính, đối với mấy vị muội muội cũng khá tốt. Ngay cả với hai vị biểu cô nương, nàng cũng luôn hòa nhã, trước nay chưa từng làm ra chuyện gì thất thố." Tần thị cười nhạt, giọng điệu tràn đầy châm chọc: "Nàng càng hòa nhã, chẳng phải càng làm nổi bật sự ngang bướng của Yên Nhi sao? Nếu thật lòng đối xử tốt với muội muội, hôm nay lão phu nhân muốn phạt, nàng sao có thể không cầu xin một câu? Đủ thấy ngày thường nàng giả bộ hòa khí, trong lòng không biết chê cười Yên Nhi thế nào. Chỉ có Yên Nhi ngốc nghếch, không nhìn thấu được." Ngụy ma ma nghe vậy, cũng âm thầm suy nghĩ, quả thực không phải không có khả năng này. Trong phủ có ba vị cô nương, hai người ở đại phòng – một đích, một thứ, còn nhị phòng chỉ có một mình nhị cô nương. Tuy ngày thường ba tỷ muội hòa thuận, nhưng thanh danh của đại cô nương và nhị cô nương lại khác nhau một trời một vực. Trong phủ không ít người bàn luận về chuyện này, có những lời nghe qua đã thấy khó chịu. Ngụy ma ma nhíu mày, trầm giọng nói: "Phu nhân cũng bớt lo nghĩ, chỉ mong qua lần này, nhị cô nương biết thu liễm tính tình, sau này tìm một mối hôn nhân tốt. Cô nương Hiển Quốc Công phủ chúng ta, dù không vào cung, thì tiền đồ cũng không tệ." Ngày hôm sau, sáng sớm, có người từ viện của lão phu nhân truyền lời đến, nói rằng đêm qua lão phu nhân bị đau đầu nên hôm nay muốn ngủ thêm một chút, dặn các cô nương không cần sang thỉnh an. Cố Yểu vốn đã chuẩn bị đi qua, nghe vậy liền ngồi trở lại trên trường kỷ. Sau khi tiễn tiểu nha hoàn của lão phu nhân rời đi, Kiêm Gia không nhịn được mà nói: "Quốc Công phủ hiển hách, các cô nương đều là người được dạy dỗ từ nhỏ, thế nhưng lại có thể xảy ra chuyện như vậy. Hôm qua nô tỳ nghe kể về chuyện của nhị cô nương mà thật sự hoảng sợ. Nàng đúng là lớn gan quá mức, đó là hoàng cung, vậy mà nhị cô nương lại dám làm càn như thế. Những lời nàng nói ra, quả thực là không biết nặng nhẹ. Cũng trách không được lão phu nhân tức giận đến mức tái phát bệnh đau đầu. Lão phu nhân tức giận như vậy, không biết nhị cô nương phải ở trong từ đường đến bao giờ mới có thể ra ngoài. Cũng may chuyện hôm qua không liên lụy đến cô nương, nếu không, cô nương e là sẽ phải chịu ấm ức lớn." Cố Yểu nghe vậy, trong lòng thầm suy nghĩ, lão phu nhân chưa chắc đã không giận chó đánh mèo sang nàng và Cố Cẩm, chẳng qua là vì còn để ý đến thể diện, không tiện bộc lộ tâm tư ấy ra ngoài mà thôi. Dù sao, nếu như nàng và Cố Cẩm không theo Ngu thị đến kinh thành, thì cũng sẽ không tiến cung, và chuyện hôm qua cũng sẽ không xảy ra. Cố Yểu nhẹ giọng nói: "Về sau chúng ta càng phải cẩn thận hơn, đừng để người khác cảm thấy chúng ta không hiểu quy củ." Kiêm Gia gật đầu đồng ý: "Nô tỳ hiểu rồi, nhất định sẽ không để cô nương phải bận tâm. Bây giờ trời cũng đã sáng, cô nương có muốn đi thỉnh an phu nhân không?" Cố Yểu gật đầu, sau đó liền cùng Kiêm Gia đi đến viện của Ngu thị. Lúc nàng đến, Ngu thị đã thức dậy, còn Cố Cẩm thì đang ở trong phòng trò chuyện cùng bà. Hai người cười nói vui vẻ, không khí vô cùng hòa hợp. Thấy Cố Yểu bước vào, nụ cười trên mặt Cố Cẩm lập tức cứng đờ, mà ý cười của Ngu thị cũng nhạt đi vài phần. Cố Yểu từ tốn tiến lên, nhẹ nhàng thi lễ: "Nữ nhi thỉnh an mẫu thân." Ngu thị mỉm cười nói: "Mau đứng dậy đi. Hôm qua con ngủ có ngon không? Có bị chuyện xảy ra trong cung làm sợ hãi không?" Cố Yểu khẽ đáp: "Tạ ơn mẫu thân quan tâm, con vẫn ổn." Nói rồi, nàng nhìn về phía Cố Cẩm, giọng mang theo vài phần quan tâm: "Nhị muội muội có bị hoảng sợ không?" Cố Cẩm bĩu môi, không nói gì. Nàng đâu có nhát gan đến mức đó? Chuyện nhị cô nương làm ầm ĩ trong cung, không chỉ khiến Hoàng Thượng không hài lòng mà còn chọc giận ngoại tổ mẫu, nàng vui mừng còn không kịp, làm gì có chuyện sợ hãi. Đêm qua nàng vui đến mức ngủ không yên giấc nữa là đằng khác.