Cố Yểu biết Kiêm Gia là vì muốn tốt cho nàng, nhưng nếu nàng thật sự tồn tâm tư như vậy, Hiển Quốc Công phủ há có thể dung nàng?
Đời này, dù nàng có gả thấp đi chăng nữa, cũng quyết không thể rơi vào cảnh ngộ gian nan như vậy.
Thấy sắc mặt Kiêm Gia tái nhợt, Cố Yểu khe khẽ thở dài: "Ta biết ngươi là vì ta mà suy nghĩ, chỉ là Hiển Quốc Công phủ quyền thế hiển hách, ta nếu tồn tính toán, e rằng chết thế nào cũng không hay biết. Lời này, về sau chớ nhắc lại."
Kiêm Gia gật đầu: "Nô tỳ đã rõ."
Sáng sớm hôm sau, theo lệ, Cố Yểu cùng Ngu thị đi Thọ An Đường thỉnh an lão phu nhân.
Vừa bước vào, liền thấy Cố Cẩm đứng hầu bên cạnh lão phu nhân, nét mặt tươi cười, ôn tồn trò chuyện cùng bà.
Thấy các nàng tiến vào, lão phu nhân liền rạng rỡ ý cười, quay sang Ngu thị nói: "Cẩm nha đầu quả thực có tâm, sáng nay trời chưa tỏ đã thức dậy, còn đi trong vườn thu gom sương sớm mang tới đây. Lấy sương sớm pha trà, quả nhiên thêm mấy phần thanh ngọt."
Ngu thị nghe vậy, thoáng sững sờ, ánh mắt dừng trên người Cố Cẩm. Nếu là ngày thường, thấy nữ nhi lấy lòng lão phu nhân mà được khen ngợi, bà hẳn phải vui mừng mới phải. Nhưng lúc này, bà biết rõ mọi chuyện Cố Cẩm làm, đều là vì Thế Tử Ngu Trinh, trong lòng liền ngũ vị tạp trần, miễn cưỡng cong môi cười: "Cẩm nha đầu nói ngài đối đãi nàng thật tốt, nàng muốn hiếu thuận ngài."
Lão phu nhân nghe thế, hài lòng gật đầu.
Ngu thị từ nhỏ đã hiểu lễ độ, hiện nay nữ nhi mà bà mang về kinh cũng là người khéo léo, ngoan ngoãn, thực khiến bà vừa ý.
Phạm thị thấy lão phu nhân thích Cố Cẩm, liền tiếp lời: "Đứa nhỏ này thật có duyên với lão phu nhân, nếu ngài thích nàng, sau này để nàng thường xuyên ở bên cạnh hầu hạ ngài."
Vừa nghe những lời ấy, trên mặt Cố Cẩm không giấu nổi nét vui sướng.
Cố Yểu nhìn thấy ý cười trên mặt nàng ta, không khỏi nhớ về chuyện đời trước.
Kiếp trước, kể từ khi bước chân vào Hiển Quốc Công phủ, Cố Cẩm liền đem lòng ái mộ Ngu Trinh, hao tổn tâm cơ lấy lòng lão phu nhân, mong một ngày có thể đạt được ý nguyện. Nhưng đáng tiếc, dù nàng ta có dụng tâm thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành một thị thiếp bên người Ngu Trinh mà thôi.
Khi đó, Cố Yểu ở trong cung nghe tin liền cảm khái vô cùng. Cố gia hai nữ nhi, rốt cuộc đều trở thành thiếp thất. Nếu phụ thân nơi chín suối biết được, không biết sẽ có cảm tưởng ra sao.
Thu hồi tầm mắt, nàng lặng lẽ nhìn sang Phạm thị. Lúc này Phạm thị hẳn là chưa hay biết tâm tư của Cố Cẩm đối với nhi tử mình, nếu biết, e rằng đừng nói là tán dương, chỉ sợ đến nhìn cũng không muốn nhìn nàng ta thêm một lần.
Mọi người dần chuyển đề tài, lão phu nhân bỗng nhắc đến một chuyện: "Ngày trước ta nhận được thư, nói đại cữu ngươi sắp mãn hạn nhậm chức bên ngoài, không bao lâu nữa sẽ hồi kinh."
Phạm thị nghe vậy, lập tức hiểu ra vì sao hôm nay lão phu nhân cao hứng như vậy, liền cười nói: "Đại cữu cữu trở về, Du nha đầu cũng có thể thường xuyên tới chơi, ngài cũng không cần ngày ngày nhớ mong nàng nữa."
Lão phu nhân gật đầu: "Đúng vậy, từ ngày nàng theo phụ thân rời kinh, cũng đã lâu không gặp. Nay trở về, ta muốn nàng ở lại trong phủ thêm ít ngày, chắc chắn Triều nha đầu cùng nàng có rất nhiều chuyện muốn nói."
Phạm thị cười phụ họa, rồi lại nói: "Ngày mai con định dẫn Triều nha đầu đi chùa Pháp Nguyên dâng hương, nghe nói Trí Tĩnh đại sư mấy ngày trước vừa mới vân du trở về."
Lão phu nhân vừa nghe, trên mặt lập tức hiện lên ý mừng.
Trí Tĩnh đại sư Phật pháp cao thâm, lại tinh thông xem tướng, năm đó chính là ông ấy từng nói nữ nhi của bà có mệnh cách đại quý, tương lai tất sẽ vô cùng tôn quý. Quả nhiên, sau này nàng tiến cung, từng bước từng bước phong lên Quý Phi nương nương.
Từ khi trong lòng nảy sinh ý nghĩ đưa Triều nha đầu tiến cung giúp đỡ nương nương, bà liền muốn tìm cơ hội mời Trí Tĩnh đại sư xem qua tướng mạo của Triều nha đầu. Chỉ tiếc rằng mấy năm nay, đại sư vân du tứ phương, chẳng rõ bao giờ mới hồi kinh.
Nay Trí Tĩnh đại sư trở về, quả thực là chuyện tốt.
"Tốt." Lão phu nhân mỉm cười, trầm ngâm giây lát, lại cất lời: "Đã muốn đi dâng hương, liền dẫn theo cả Cẩm nha đầu cùng Yểu nha đầu đi chung, cũng coi như náo nhiệt trên đường."
Phạm thị nghe vậy liền hiểu được dụng ý của lão phu nhân, bèn khẽ gật đầu, thuận theo đáp lời: "Cũng tốt, vừa khéo Cẩm nha đầu và Yểu nha đầu từ khi đến kinh thành vẫn chưa ra ngoài bao giờ, nhân cơ hội này đi giải sầu cũng hay."
Cố Cẩm nghe vậy, trong mắt lộ ra vài phần vui mừng.
Lại nói thêm dăm ba câu, thấy lão phu nhân đã có chút mỏi mệt, mọi người mới cáo lui rời đi.