Tại Từ Ninh Cung, Dung Tần khẽ nâng đỡ Thái Hậu từ tiểu Phật đường hồi cung.
Thái Hậu khẽ chỉ về đôn thêu bên cạnh, ôn hòa nói: "Ngươi có lòng, thường xuyên bồi ai gia lễ Phật như vậy, thật hiếm có."
Dung Tần khẽ cười, giọng điệu ôn nhu mà kính cẩn: "Ngày trước thần thiếp nào có phúc phần này để hầu hạ Thái Hậu, nay được phụng dưỡng người, lại cùng người lễ Phật, bao nhiêu người còn mong chẳng được."
Thái Hậu mỉm cười, từ ái nhìn nàng, chậm rãi nói: "Ngươi có bấy nhiêu công phu, chớ chỉ quanh quẩn bên ai gia. Trước mặt Hoàng Thượng mới là nơi nên lộ diện."
Dung Tần khẽ lắc đầu, nhẹ giọng thưa: "Thần thiếp tuổi tác thế này, nào dám vọng cầu điều chi. Giờ đây chỉ mong có thể thay Hoàng Thượng hiếu thuận Thái Hậu, thế là đủ rồi."
Thái Hậu nghe vậy, nét cười trên mặt lại thêm vài phần ôn hòa: "Ngươi nhưng thật biết nghĩ thông suốt."
Vừa dứt lời, bên ngoài đã có cung nữ vào bẩm báo: "Hồi bẩm Thái Hậu, Nhàn Phi nương nương cùng Đại Công Chúa tới thỉnh an.
Thái Hậu nghe vậy, nét mặt giãn ra, cười bảo: "Mau mời vào."
Cung nữ nhận lệnh, vội lui ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, Nhàn Phi khoác một thân cung trang thêu lan sắc mẫu đơn, ung dung tiến vào. Theo sau nàng là Vĩnh An Đại Công Chúa Tiêu Ngọc Hoàn, người do chính nàng sinh hạ.
Dung Tần thấy hai người tới liền đứng dậy hành lễ: "Thần thiếp tham kiến Nhàn Phi nương nương, tham kiến Đại Công Chúa.
Nhàn Phi chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Dung Tần, ánh mắt mang theo vài phần khinh thường, khẽ gật đầu rồi nói: "Ngươi lui xuống trước đi, bổn cung có chuyện muốn cùng cô mẫu trò chuyện."
Nhàn Phi vốn là chất nữ của Thái Hậu, tiến cung đã được phong Phi, từ trước đến nay luôn tự cho mình cao quý, chẳng bao giờ để mắt đến một phi tần xuất thân cung nữ như Dung Tần. Trái lại, Đại Công Chúa Tiêu Ngọc Hoàn đứng bên cạnh lại có chút không đành lòng, nghe mẫu phi nói vậy liền nhẹ nhàng cười xin lỗi với Dung Tần.
Dung Tần cũng đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng, rồi hướng Thái Hậu hành lễ: "Thần thiếp xin cáo lui, ngày khác lại đến bồi Thái Hậu lễ Phật."
Dứt lời, nàng xoay người, nhẹ nhàng rời đi.
Lý Thái Hậu dõi theo bóng Dung Tần, đôi mày hơi chau lại, khẽ thở dài rồi nói với Nhàn Phi: "Ngươi nha, cũng nên sửa lại tính nết một chút. Dù có coi thường Dung Tần, cũng nên giữ cho nàng chút thể diện. Dẫu sao nàng cũng là người sinh ra Hoàng Tử, cùng những kẻ khác đâu có giống nhau.
Nhàn Phi chẳng hề bận tâm, cười nhạt đáp: "Chất nữ lại chẳng thấy có gì khác biệt. Với thân phận như nàng, chẳng những không giúp ích mà còn kéo chân sau Tứ Hoàng Tử. Hoàng Thượng há có thể sủng ái người như thế?"
Thái Hậu thở dài: "Nếu ngươi đã chê xuất thân nàng thấp kém, sao khi trước không đón Tứ Hoàng Tử về cung của mình, nhận làm nhi tử thừa tự? Như thế, dưới gối ngươi cũng có một vị Hoàng Tử."
Nhàn Phi hờ hững cười, ánh mắt lộ vẻ chán ghét: "Hài tử do người khác sinh, ta chẳng có ý dưỡng. Chỉ nghĩ đó là biểu ca cùng nữ nhân khác sinh ra, trong lòng ta đã thấy chướng mắt."
Thái Hậu thấy Nhàn Phi cố chấp, chẳng chịu nghe vào, chỉ đành khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ngươi đã lớn chừng này, sao lại chẳng hiểu chuyện bằng cả nữ nhi của mình? Ở trong cung này, dù có ai gia che chở, ngươi cũng không thể tùy tiện gây thù chuốc oán khắp nơi. Nếu có một ngày ai gia không còn, chẳng thể bảo hộ ngươi, ngươi tính làm sao? Ngươi không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho Ngọc Hoàn một chút."