Phù Dung Viện náo loạn một trận như vậy, tất nhiên không thể không để lại chút tiếng gió.
Đại phu nhân Phạm thị nghe nha hoàn Thu Nguyệt bẩm báo, đôi mày khẽ nhíu, giọng điệu bình thản: "Có biết vì chuyện gì mà ầm ĩ không?"
Thu Nguyệt lắc đầu: "Cụ thể nô tỳ cũng không rõ, chỉ nghe nói nhị cô nãi nãi nổi giận một hồi rất lớn. Khi biểu cô nương rời khỏi phòng, đôi mắt cũng đỏ hoe."
Phạm thị vốn chướng mắt Ngu thị, nên cũng không để chuyện này vào lòng. Nghe xong, bà chỉ nhàn nhạt đáp: "Được rồi, ta đã biết. Ngươi lui xuống đi."
Thu Nguyệt vâng dạ, hành lễ rồi lặng lẽ lui ra.
Ngu Triều thấy Thu Nguyệt rời đi, không nhịn được bật cười: "Nhị cô mẫu thật thú vị, có gì đáng để tranh cãi với Cẩm biểu muội chứ?"
Phạm thị nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: "Liên quan gì đến chúng ta, nghe một chút rồi thôi."
Ngu Triều gật đầu, hiển nhiên không để việc này vào lòng. Dù nhị cô mẫu là trưởng bối của nàng, nhưng chung quy chỉ là một nữ nhi của thiếp, xuất thân thấp kém, đâu thể so với những nương nương trong cung?
Phạm thị đặt chén trà xuống, dặn dò: "Lúc rảnh rỗi, con hãy đến từ đường thăm Yên nha đầu, mang cho nàng ít đồ."
Ngu Triều nghe vậy, gật đầu đáp: "Con biết rồi. Dù mẫu thân không nói, con cũng sẽ đi. Mọi người trong phủ đều đang nhìn đấy."
Phạm thị vỗ nhẹ tay nàng, trong mắt lộ vẻ hài lòng: "Con có thể nghĩ như vậy, sau này tiến cung, mẫu thân cũng an tâm."
Hai mẫu tử lại trò chuyện một lúc, sau đó Ngu Triều mang theo nha hoàn Thước Ước đi về phía từ đường.
Trong từ đường, Ngu Yên sắc mặt tái nhợt, lặng lẽ quỳ trên đệm hương bồ, chậm rãi sao lại từng chữ trong "Nữ tắc".
Vừa thấy Ngu Triều tiến vào, trong lòng Ngu Yên liền dâng lên một tia ghen ghét cùng không cam lòng. Nghĩ đến tương lai Ngu Triều có thể nhập cung hầu hạ Hoàng thượng, thậm chí có ngày chính nàng cũng phải hành lễ quỳ bái trước mặt nàng ta, đáy lòng không khỏi dâng lên một trận lạnh lẽo.
Ngu Yên buông bút trong tay, nhàn nhạt mở miệng: "Nơi này âm hàn, đại tỷ tỷ thế nào lại rảnh rỗi tới đây?"
Ngu Triều cùng Ngu Yên từ nhỏ lớn lên bên nhau, đối với tính tình của nàng há lại không tỏ tường? Nghe lời ấy cũng không hề tức giận, dù sao ngày sau vinh hoa phú quý đều thuộc về nàng. Chờ khi nàng nhập cung, được Hoàng Thượng sủng ái, tự nhiên Ngu Yên cũng không thể không cúi đầu trước nàng.
Nghĩ như vậy, Ngu Triều ôn nhu cất tiếng: "Ta đến thăm nhị muội muội, nghe nói trong từ đường lạnh lẽo, liền mang chút đồ đến cho muội."
Dứt lời, nàng hơi nghiêng đầu, ý bảo Thước Ước tiến lên. Thước Ước lập tức hiểu ý, bước tới đem đồ vật đặt xuống.
Ngu Yên liếc mắt một cái, khóe môi nhếch lên, lạnh giọng nói: "Ta đường đường là đích nữ của nhị phòng, chỉ là bị tổ mẫu trách phạt, há lại thiếu chút đồ này?"
Nàng ngước mắt, ánh mắt rét lạnh: "Đại tỷ tỷ tới đây, chẳng lẽ là muốn cười nhạo ta?"
Ngu Triều nhẹ nhàng cười, ngữ điệu vẫn ôn hòa như trước: "Sao có thể? Ta với muội vốn là tỷ muội, ta sao nỡ trào phúng muội? Muội cứ yên tâm, chờ thêm hai ngày, ta sẽ đến trước mặt tổ mẫu cầu tình cho muội."
Ngu Yên nghe vậy sững sờ giây lát, sau đó cười lạnh: "Không cần đại tỷ tỷ nhọc lòng, mẫu thân tự khắc sẽ cầu tổ mẫu thả ta ra ngoài."
Ngu Triều mỉm cười, nơi đáy mắt thoáng hiện tia ý vị thâm trường: "Muội muội nghỉ ngơi, ta xin cáo từ."
Dứt lời, không đợi Ngu Yên hồi đáp, nàng xoay người rời đi.
Ngu Yên nhìn theo bóng dáng nàng ta, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên vung tay hất toàn bộ đồ vật trên án xuống đất.
Ngu Triều mới đi được vài bước, nghe thấy động tĩnh trong phòng, bước chân thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục tiến về phía trước.