Chương 49

Biểu Cô Nương Hôm Nay Cũng Không Nghĩ Tiến Cung

A Li Tiểu Phi 22-05-2025 16:07:52

Nghe lời này, Nhàn Phi tức thì mất vui, giọng nói có phần rầu rĩ: "Cô mẫu nói lời ấy làm gì? Người thân thể vẫn an khang, nào đến mức phải lo lắng điều đó. Huống hồ, biểu ca vốn là bậc hiếu tử, cô mẫu chẳng cần nghĩ quá nhiều." Lý Thái Hậu thấy nàng cố chấp, nửa câu cũng không lọt tai, trầm mặc hồi lâu, rồi dời ánh mắt sang Tiêu Ngọc Hoàn, ôn tồn nói: "Mẫu thân ngươi không chịu nghe, nhưng ngươi phải nhớ kỹ." Tiêu Ngọc Hoàn ngoan ngoãn gật đầu: "Hoàng tổ mẫu yên tâm, Ngọc Hoàn hiểu nặng nhẹ. Mấy ngày trước con có chút đồ tốt, cũng đã sai người đưa sang cho tứ đệ." Lý Thái Hậu khẽ gật đầu, trong lòng thầm tính toán. Hiện nay, Hoàng Thượng dưới gối có ba vị Hoàng Tử. Thái tử do Mục Hoàng Hậu sinh ra, vốn không thân cận với mẫu tộc của bà. Tam Hoàng Tử lại có bệnh ở mắt, không thể gánh vác đại nghiệp. Người duy nhất có thể mượn sức, chỉ có Tứ Hoàng Tử do Dung Tần sinh ra. Chỉ tiếc, chất nữ của bà mắt cao hơn đầu, chẳng ưa gì Dung Tần, lại càng chẳng để tâm tới Tứ Hoàng Tử. Nghĩ đến đây, Lý Thái Hậu không khỏi phiền muộn. Có lẽ, bà nên tìm cơ hội tấu với Hoàng Thượng, để Dung Tần được thăng lên Phi vị. Nghĩ vậy, Lý Thái Hậu liền mở miệng nói ra ý định của mình. Nhàn Phi nghe xong, sắc mặt có chút khó chịu, cười nhạt nói: "Dung tần quả thật có phúc khí, khiến cô mẫu ngài ưu ái đến vậy." Lý Thái Hậu quét mắt nhìn nàng, giọng nói có phần nghiêm khắc: "Ai gia chẳng qua cũng là vì ngươi mà thôi. Mấy năm nay, ngươi đã đắc tội Hoàng Hậu không ít. Hiện giờ, đường lui duy nhất chính là Tứ Hoàng Tử. Nếu hắn có tiền đồ, sau này hẳn sẽ nhớ tới sự dìu dắt của ai gia hôm nay." Nhàn Phi cùng Tiêu Ngọc Hoàn trò chuyện với Thái Hậu thêm một lát, rồi cáo từ rời đi. Đợi hai người khuất bóng, Lý Thái Hậu nhịn không được thở dài, lẩm bẩm: "Nếu ai gia không chỉ có mỗi một chất nữ này, năm xưa tuyệt đối sẽ không để nàng tiến cung." Ôn ma ma đứng bên cạnh nghe vậy, liền nhẹ giọng an ủi: "Hoàng Thượng vốn là người hiếu thuận, Thái Hậu cũng chẳng cần quá lo lắng." Thái Hậu cười khẽ, nhưng giọng nói lại mang theo chút trầm tư: "Ai gia sao có thể không lo được? Hoàng Thượng dù có nể tình, nhưng đối với Nhàn Phi cũng chẳng mấy khi để tâm. Nay nàng dưới gối chỉ có mỗi Ngọc Hoàn, ai gia không thể không nghĩ cho mẫu tử nàng và Lý gia một con đường lui. Nếu có một ngày ai gia không còn, e rằng bọn họ sẽ bị người ta khinh rẻ." Ôn ma ma tự nhiên hiểu rõ nỗi lo của Thái Hậu, nhưng chuyện ngôi vị Hoàng Đế đâu phải điều một nô tài có thể bàn luận. Bà chỉ ôn tồn nói: "Lão nô thấy, Hoàng Thượng vẫn rất sủng ái Đại Công Chúa. Mỗi khi Đại Công Chúa muốn thứ gì, chỉ cần mở miệng, Hoàng Thượng đều vui vẻ ban cho. Trong cung bao nhiêu Công Chúa, có ai được nể trọng như thế?" Nghe vậy, sắc mặt Thái Hậu mới có phần hòa hoãn, gật đầu nói: "Ai gia chỉ mong bản thân có thể sống thêm vài năm, bảo hộ mẫu tử nàng chu toàn, ít nhất là chờ Ngọc Hoàn được gả đi vẻ vang." Ôn ma ma cười đáp: "Thái Hậu nói đùa, sau này còn phải bồng tôn nhi nữa kìa! Đến lúc đó, chỉ sợ bọn hài tử quá tinh nghịch, Thái Hậu muốn ôm cũng không xuể!" Lý Thái Hậu nghe thế, khóe mắt liền hiện ý cười: "Ai gia nào chê ồn ào, chỉ mong Từ Ninh Cung có thể thêm phần náo nhiệt mà thôi."