Năm 1993.
Mùa hè.
Mặt trời chói chang như thiêu như đốt.
Mới 7h30 sáng, không khí đã oi bức.
Tống Duy Dương đứng lặng người trước gương, nhìn khuôn mặt tràn đầy sức sống tuổi trẻ, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Khuôn mặt mười bảy tuổi, thanh tú, sạch sẽ, thuần khiết. Sống mũi cao, lông mày rậm, đôi mắt trong veo. Kiểu tóc rẽ ngôi giữa đậm chất thời đại của Thiên Vương Quách Phú Thành, lúc này đại diện cho mốt thời thượng, khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay lên, nắm chặt lòng bàn tay, vừa nhảy vừa hát: "Đối với em yêu yêu yêu mãi không thôi..."
Trên tường đối diện chiếc giường lớn bằng nệm, dán một tấm poster phim "Kẻ hủy diệt 2", ngài Thống đốc đeo kính râm, vẻ mặt lạnh lùng mà chính nghĩa. Michael Jackson một tay che đáy quần, một tay giữ vành mũ, chổng mông về phía mặt ngài Thống đốc.
Hàng xóm của ngài Thống đốc và MJ, là ca sĩ Hong Kong Châu Huệ Mẫn. Vị ngọc nữ chưởng môn nhân này đội mũ beret, mặc áo phông đỏ kẻ sọc, hiệu ứng ánh sáng dịu dàng bao phủ toàn bộ bức ảnh, khiến cô như được bao phủ trong làn sương mờ ảo.
Tống Duy Dương cúi đầu sờ bụng mình, bằng phẳng, mơ hồ có thể thấy cơ bụng, chứ không phải bụng bia ngấn mỡ của người đàn ông trung niên.
"Soái ca, xin chào, rất vui được gặp lại!"
Tống Duy Dương mỉm cười tự nhủ.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói chang, tiếng ve sầu râm ran báo hiệu mùa hè, vài cơn gió nhẹ lay động lá cây, in những đốm sáng lốm đốm trên mặt đất.
Trên bàn viết đặt cạnh cửa sổ, có một chiếc máy tính nội địa "Lenovo 1+1". Vỏ máy thô kệch, màn hình xấu xí nguyên thủy, nhưng giá bán trên thị trường lại gần hai vạn tệ. Trong thời buổi mà mức lương tháng trung bình cả nước chưa đến 300 tệ, một công nhân bình thường phải làm việc cật lực năm năm trời mà không ăn không uống mới có thể mua được chiếc máy tính chỉ có 8M RAM này về nhà.
Rõ ràng, nhân vật chính của chúng ta, cậu học sinh Tống Duy Dương, là một phú nhị đại đáng ghen tị.
Chỉ tiếc là...
Tống Duy Dương liếc nhìn tờ lịch treo tường, vẻ mặt trở nên kỳ lạ, y nhớ rất rõ ngày "2 tháng 7 năm 1993" này.
Chỉ vài tiếng nữa, bố y sẽ bị tống giam.
Nửa tháng nữa, căn nhà 200 mét vuông này của gia đình y sẽ bị vị giám đốc mới của nhà máy cưỡng chế thu hồi.
Một năm nữa, anh trai y sẽ chết bất ngờ vì tranh chấp nợ nần, còn mẹ y thì đau buồn đến mức trầm cảm trung bình.
Hôm nay, chính là bước ngoặt cuộc đời của Tống Duy Dương.
Kiếp trước, y đã mất hai mươi năm, cuối cùng cũng lại trở thành người giàu có, nhưng chỉ miễn cưỡng đạt được thành tựu đỉnh cao mà bố y từng có.
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng mẹ Quách Hiểu Lan vọng vào: "Dương Dương, dậy ăn sáng thôi!"
Tống Duy Dương đẩy cửa ra, nhìn dáng vẻ trẻ trung của mẹ, cổ họng y đột nhiên nghẹn lại, khẽ nói: "Mẹ vất vả rồi."
Quách Hiểu Lan rõ ràng đã hiểu sai ý, gượng cười an ủi: "Chuyện của bố con đừng lo, ông ấy cùng lắm chỉ bị phạt mấy năm, trước đây cũng có lần vào tù rồi."
"Vâng, con biết." Tống Duy Dương chỉ có thể gật đầu.
Chị dâu Thái Phương Hoa bế cháu trai vừa tròn một tuổi ra, vẻ mặt lo lắng nói: "Mẹ, hôm nay con không đến tòa án đâu. Tiểu Siêu từ lúc chưa sáng đã khóc, chắc là khó chịu ở đâu đó, con phải đưa nó đến bệnh viện xem sao."
Quách Hiểu Lan vừa bày bát đũa vừa nói: "Đi đi, chữa bệnh cho con là quan trọng, tòa án có mẹ lo."
"Em có mang tiền không? Hay là để anh lái xe đưa em đi." Giọng anh trai vọng ra từ nhà vệ sinh.
"Mang rồi, em đi taxi." Chị dâu nói xong liền đi.
Không lâu sau, anh trai rửa mặt xong, cởi trần đi đến bàn ăn, cơ bắp cuồn cuộn sáng bóng.
Anh trai tên là Tống Kỳ Chí, do thích đánh nhau gây sự, vừa tốt nghiệp cấp hai đã bị đưa đi nhập ngũ. Ba năm nghĩa vụ quân sự trôi qua, vậy mà anh lại được tặng thưởng hai lần Huân chương Ba hạng cá nhân và một lần Huân chương Nhì hạng tập thể, ngay lúc sắp được thăng chức, anh lại chọn xuất ngũ chuyển nghiệp, lý do là không chịu nổi sự ràng buộc của quân đội - một tên lính du côn.
Tống Kỳ Chí, Tống Duy Dương, tên hai anh em ghép lại là "Kỳ Chí Duy Dương", mơ hồ có thể thấy được hoài bão của bố họ.
Bầu không khí trên bàn ăn nặng nề, không ai nói gì, chỉ có tiếng vo vo của quạt điện.
Vụ án của bố đã mở phiên tòa vài lần, hôm nay chắc sẽ tuyên án cuối cùng, tâm trạng mọi người đều khá nặng nề.
"Anh ăn xong rồi!" Anh trai đặt bát đũa xuống, đi ra ban công hút thuốc liên tục.
Tống Duy Dương cũng đi theo, chìa tay ra: "Cho em một điếu."
"Em sắp 18 tuổi rồi, cũng nên học hút thuốc," anh trai ném cho y cả bao thuốc Trung Hoa, còn tặng kèm bật lửa, dặn dò: "Cầm lấy mà từ từ hút."
Tống Duy Dương thành thạo châm lửa hút một hơi, nhìn xuống dưới lầu như đang suy nghĩ điều gì. Ở đó có bảy tám người đang rình rập, đều là đến đòi nợ, cả ngày như bóng ma đeo bám khó mà yên tĩnh.
Anh trai cũng liếc xuống dưới, nhả khói nói: "Em sắp lên lớp 12 rồi, chuyện trong nhà đừng quản, cứ yên tâm chuẩn bị thi đại học."
"Vâng." Tống Duy Dương khẽ đáp.
Cả nhà canh đúng giờ ra khỏi cửa, gặp vài người hàng xóm ở hành lang. Có người chủ động chào hỏi, có người tránh như tránh tà, cũng có người mang vẻ mặt hả hê.
Ai cũng biết, nhà họ Tống từng oai phong lừng lẫy, giờ đã hoàn toàn sụp đổ.
"Đến rồi, đến rồi!"
Những người đòi nợ rình rập ở dưới lầu, vừa thấy Tống Kỳ Chí xuất hiện, lập tức giơ tấm biển "Nợ tiền trả tiền", vây chặt ba người họ.
"Tránh ra, chuyện tiền nong để hôm khác nói, hôm nay tôi còn phải đến tòa án!" Anh trai trực tiếp đẩy người ta ra, lộ vẻ hung dữ, con dao quân dụng kiểu 81 bên hông lờ mờ hiện ra.
Những người đòi nợ do dự một lát, cuối cùng vẫn để nhà họ Tống đi, nhưng vẫn bám theo sau chiếc Santana, rõ ràng họ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Thành phố nhỏ cấp năm đầu những năm 90, hầu như không thấy tòa nhà chọc trời. Tòa nhà bách hóa mười tầng trong thành phố đã được coi là công trình mang tính biểu tượng, ngay cả dịp Tết cũng không có nông dân nào dám vào đó mua sắm.
Các tòa nhà hai bên đường, phần lớn đều xám xịt, không có nhiều màu sắc, như những bức ảnh đen trắng đóng băng trong dòng sông thời gian.
Một chiếc xe buýt chở theo bình khí gas từ xa chạy đến, vừa oai vệ vừa cục mịch, thành công thu hút sự chú ý của Tống Duy Dương. Đây là biểu tượng của năng lực sản xuất dầu mỏ quốc gia còn thiếu hụt, rất phổ biến vào những năm 70, nhưng mãi đến năm 2003. thành phố Dung Bình mới loại bỏ chiếc "xe buýt chở bình khí gas" cuối cùng.
Khác với sự phồn vinh của Bắc Thượng Quảng Thâm, các thành phố nội địa năm 1993 ảm đạm, khiến Tống Duy Dương trọng sinh trở về cảm thấy ngột ngạt.
Khi đến tòa án, nơi đây đã tụ tập khá đông phóng viên và người dân hiếu kỳ.
Vụ án xét xử hôm nay thực sự quá chấn động, bởi vì bị cáo Tống Thuật Dân rất nổi tiếng, là người giàu nhất thành phố Dung Bình được mọi người công nhận, đến nỗi nhiều người dân bình thường cũng đặc biệt đến dự khán.
Sự xuất hiện của ba người Quách Hiểu Lan, Tống Kỳ Chí và Tống Duy Dương, không thể tránh khỏi gây ra một trận xôn xao. May là phóng viên thời này khá chậm chạp, không xông lên như gà chọi, thậm chí còn lười chụp ảnh. ...
Chín giờ sáng, phiên tòa bắt đầu.
Tống Duy Dương cuối cùng cũng gặp lại bố Tống Thuật Dân, không phải hình ảnh đầu bạc tiều tụy trong ký ức. Ông bị hai cảnh sát áp giải ra, dù mặc áo tù, trên mặt có chút mệt mỏi, nhưng thần sắc lại đặc biệt bình tĩnh. Tóc ông bị cạo trọc, râu đã vài ngày không cạo, nhưng vẫn không che giấu được vẻ đẹp trai trầm ổn của người đàn ông trung niên, nụ cười tự giễu mơ hồ càng tăng thêm ba phần quyến rũ kỳ lạ.
Tiếc là, dù đẹp trai đến mấy, cũng phải chịu tội.
Tống Thuật Dân đã hoàn toàn cam chịu số phận, đối mặt với từng cáo buộc, ông đều dứt khoát nhận tội, luật sư bào chữa hoàn toàn mất đi giá trị tồn tại.
Phiên tòa kéo dài đến tận trưa, đến lúc tuyên án.
"Toàn thể đứng dậy!"
"... Căn cứ theo... quy định, nay tuyên án như sau: Bị cáo Tống Thuật Dân phạm tội tham ô, nhận hối lộ, tội tham ô công khoản ... nhiều tội danh, tổng hợp hình phạt, phạt tám năm sáu tháng tù giam..."
"Haiz!"
Quách Hiểu Lan thở dài, hình phạt của chồng quá lâu khiến bà khó chấp nhận.
Tống Thuật Dân thì ưỡn ngực đứng ở ghế bị cáo, dường như đã lường trước kết quả, ông cười lạnh nói: "Tôi chấp nhận bản án, sẽ không kháng cáo."
"Cạch, cạch!"
Các phóng viên cuối cùng cũng bấm máy ảnh, những người đến dự khán cũng bàn tán xôn xao, có người vỗ tay hoan hô, cũng có người cảm thấy oan ức cho Tống Thuật Dân.
Ở một khoảng không thời gian khác, Tống Thuật Dân ra tù đã là sáu năm sau, bệnh tật quấn thân, ý chí tiêu tan, hai bên thái dương điểm bạc. Người từng là doanh nhân oai phong một cỏi, giờ biến thành ông lão chỉ biết câu cá chơi cờ.