Mặc dù bối cảnh phim toàn là kiến trúc cổ, các diễn viên ở đây cũng đều mặc trang phục cổ trang nhưng chỉ có Thẩm Ý thật sự mang đến cảm giác như một người từ thời cổ đại bước ra, hoàn toàn hòa nhập với tòa cổ thành này.
Nam nữ chính đột nhiên cảm thấy áp lực.
Họ cũng không phải diễn viên thực lực gì, nếu không thì đã chẳng nhận đóng phim tiên hiệp cổ trang tình cảm.
Nghĩ đến việc sau này phải đóng chung khung hình với Thẩm Ý, e rằng ánh mắt khán giả sẽ bị cô thu hút mất thôi.
Trang Tử Kỳ còn đỡ, nhưng Tống Ngưng Ngọc cũng là một nữ diễn viên, sắc mặt cô ta lúc này trở nên vô cùng khó coi.
Cô ta bỗng nhớ ra tạo hình của mình hiện tại là mô phỏng theo tạo hình của Thẩm Ý, chỉ hận không thể lập tức bảo chuyên viên trang điểm đổi lại ngay.
Cô ta không phải ngôi sao hạng A trong giới giải trí nhưng chẳng lẽ chỉ vì tạo hình nhân vật nữ phụ đẹp mà nữ chính như cô ta cũng phải bắt chước theo sao? Vậy còn mặt mũi nào nữa?
Tào Dữ nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Trước đó, khi Thẩm Ý đứng giữa đám diễn viên phụ, cô đã là hạc trong bầy gà.
Giờ đây, khi cô đứng cạnh hai diễn viên chính vừa được tạo hình giống mình... Thôi xong, lại mở khóa thêm một thành ngữ mới — Đông Thi hiệu tần (bắt chước không thành lại hóa trò cười).
Cuối cùng, Tào Dữ đành phải thừa nhận, được rồi, vấn đề nằm ở con người.
Nhưng chuyện này có thể trách ai đây? Chẳng lẽ trách Thẩm Ý sao?
Ghi nhớ kỹ nữ diễn viên đặc biệt ấn tượng này, Tào Dữ quyết định để Thẩm Ý tan làm trước.
Nếu tiếp tục thế này, chắc mặt Tống Ngưng Ngọc sẽ không giữ nổi nữa mất.
Sau đó, anh ấy cũng không nghĩ đến chuyện tìm hướng đi khác nữa, cứ tiếp tục quay phim như cũ.
Tuy nhiên, kế hoạch tạo hình vẫn giữ nguyên của Phan Hân, dù sao thì hiệu quả đúng là tốt hơn trước.
Chờ cả một ngày nhưng không được quay, lúc về khách sạn, Trần Gia còn đặc biệt an ủi Thẩm Ý: "Chị hỏi phó đạo diễn rồi, cảnh quay hôm nay tạm thời gác lại, ngày mai chắc chắn sẽ được quay, không phải đợi uổng công như hôm nay đâu."
"Không sao, em vừa hay có thể tranh thủ làm quen thêm với kịch bản." Trong đáy mắt Thẩm Ý thoáng qua một tia nôn nóng, sau đó cô tạm biệt Trần Gia: "Chị Gia, ngủ ngon."
"Ơ... Ngủ ngon." Trần Gia vốn định tranh thủ trò chuyện với Thẩm Ý thêm một chút nhưng thấy cô có vẻ vội nên đành vẫy tay chào tạm biệt.
Trong phòng khách sạn, sau khi rửa mặt xong, Thẩm Ý nằm trên giường.
"Hệ thống, có thể nhập mộng vào thế giới kịch bản chưa?"
Hệ thống: [Điều kiện cơ bản đã hoàn thành, có thể mở chế độ diễn nhập, ký chủ có lựa chọn tiến vào không?]
Thẩm Ý mím môi, tràn đầy mong chờ: "Có."
[Đang vào thế giới kịch bản... ]
Cùng với giọng nói máy móc của hệ thống, Thẩm Ý chìm vào giấc ngủ.
Khi mở mắt ra, cô phát hiện mình đang ngồi xếp bằng trong một tĩnh thất.