Chương 42: Sao Mà Ai Cũng Sửa Lời Thoại Vậy?

Tôi Trở Thành Lão Đại Nhờ Tài Diễn Xuất

Mộng Mãn Chi 21-05-2025 09:01:03

Có những lúc, sự im lặng lại có sức nặng hơn lời nói, không lên tiếng, ngược lại có thể khiến người đối diện không biết nên ứng phó ra sao. Giữa đám diễn viên đứng xem bên cạnh, nữ chính Tống Ngưng Ngọc và nữ phụ Tôn Tương khẽ mỉm cười một cách không dễ nhận ra, ánh mắt một vài người khác cũng lóe lên chút ý tứ. Cây to đón gió lớn, Cao Nghị xem trọng diễn xuất, còn những diễn viên trẻ tuổi này thì chú ý đến nhan sắc. Thời đại này là thời đại lưu lượng, đôi khi chỉ cần có một gương mặt đẹp là đã có thể bạo hồng. Huống hồ, nói thực ra, dàn diễn viên của bộ phim tiên hiệp ăn theo này thật sự chưa đến mức đặt nặng chuyện đấu diễn xuất. Thẩm Ý vừa xuất hiện đã khiến đạo diễn phải thay đổi toàn bộ phong cách tạo hình của đoàn phim, không chỉ gián tiếp đánh vào mặt của dàn diễn viên nữ ở đây mà còn gây ra áp lực không nhỏ đối với họ. Người đại diện tạm thời của Thẩm Ý, Trần Gia, căng thẳng siết chặt ngón tay, trong lòng lo lắng vô cùng. Trong đoàn phim có một quy tắc ngầm: Một là, diễn viên có thể ứng biến, việc sửa đổi một hai câu thoại tại chỗ là chuyện bình thường; Hai là, chỉ cần đạo diễn chưa hô "Cắt" thì cảnh quay vẫn phải tiếp tục. Nếu Thẩm Ý vì Cao Nghị không đi theo lời thoại mà bối rối thoát vai, chắc chắn sẽ bị đạo diễn trách mắng, thậm chí còn khiến nhân viên đoàn phim có ấn tượng không tốt về cô, mà với một tân binh, việc để lại ấn tượng không chuyên nghiệp là điều vô cùng tệ hại. Hơn nữa Thẩm Ý cũng không có chỗ dựa mạnh mẽ — ít nhất trong mắt Trần Gia là vậy, nếu có chỗ dựa thì đã không chỉ có được một vai phụ. Khó khăn lắm mới có thêm một cảnh quay, nếu không thể hiện tốt thì có lẽ cảnh đó sẽ bị cắt bỏ mất. Cao Nghị áp bức không chút nể nang, nhưng Thẩm Ý – người đang đứng ở trung tâm cơn bão lại không rơi vào thế bị động như mọi người tưởng tượng. Bất ngờ thay, cô lại khẽ mỉm cười: "Ma Chủ, lâu ngày không gặp." Cô trực tiếp đoạt lấy lời thoại của Cao Nghị! Hành động này khiến tất cả mọi người sửng sốt. Đạo diễn Tào Dữ sờ cằm, trầm trồ: "Tân binh này được đấy." Phản ứng tại chỗ rất nhanh, có sự chuyên nghiệp, anh ấy còn tưởng cô sắp thoát vai rồi cơ. Ngay sau đó, Thẩm Ý không hề hoảng loạn, nhẹ nhàng đặt quân cờ trên tay xuống bàn cờ rồi mới thong thả hỏi: "Không biết Ma Chủ mang theo cơn giận mà đến, là vì chuyện gì đây?" "Hửm?" Biên kịch Hạ Tuấn ngồi bên cạnh đạo diễn, nhìn chằm chằm Thẩm Ý, ánh mắt đầy thích thú, lẩm bẩm: "Sao mà ai cũng sửa thoại vậy?" Không chỉ giành lời thoại của Cao Nghị mà cô còn sửa luôn cả lời thoại của chính mình. Hơn nữa, cách sửa này lại trực tiếp chuyển mũi nhọn về phía Cao Nghị. Thẩm Ý không phải kiểu người ngốc nghếch không hiểu lòng người, dù không biết việc dàn diễn viên chính đến xem cảnh quay hôm nay có gì bất thường nhưng từ ánh mắt mang theo ác ý của một số người, cô có thể nhận ra chuyện không đơn giản.