Không chỉ như thế, ông cụ còn tự mình gắp thức ăn cho Hứa Nhân Nhân, chủ động hỏi cô thích ăn cái gì, sự quan tâm ông cụ dành cho cô thậm chí còn săn sóc hơn lúc ông cụ quan tâm Hứa Diệu.
Rốt cuộc, ông cụ làm như thế là có ý gì đây?
Hứa Hoành Sơn đương nhiên nhìn thấy được sự khủng hoảng thông qua biểu cảm trên gương mặt của con trai thứ hai, cũng thấy được nỗi sợ hãi trên gương mặt của con trai lớn, càng thấy được rể út của mình đang âm thầm cảm thấy không vui.
Thứ mà ông cụ muốn chính là hiệu quả như thế này.
Từ biểu hiện vừa rồi của mọi người, ông cụ gần như có thể xác định được tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều có thể nghe được tiếng lòng của cháu gái đích tôn của mình, mà cháu gái đích tôn lại không hề biết chuyện này, quả thật rất thú vị.
Bình thường cảm xúc chân thật lộ ra trong lúc lơ đãng như thế này là thứ còn trân quý hơn cả biểu cảm thẳng thắn, thành khẩn nhất khi người ta cố ý biểu hiện ra.
Hiện giờ gia đình nhà họ Hứa đang ở trong giai đoạn mấu chốt, ông cụ sắp phân chia gia sản, những người ngày thường giỏi che giấu đến mức nào thì vào giờ khắc này cũng cảm thấy đứng ngồi không yên.
Ông cụ đang lo bản thân nên phân chia như thế nào mới không đến mức khiến cho ba người bọn họ không phá hoại gia nghiệp mà ông cụ đã vất vả dốc sức gầy dựng bấy lâu nay, hoặc là bị người nào đó âm thầm lên kế hoạch rồi trộm hết tất cả, vì chuyện này mà suýt chút nữa ông cụ đã đi gặp Diêm Vương.
Hiện tại bỗng nhiên có cứu tinh xuất hiện ở trong nhà, có thể không phí chút sức lực nào mà giải quyết hết toàn bộ phiền não tồn đọng trong lòng ông cụ suốt bấy lâu nay, làm sao ông cụ không vui cho được.
Đương nhiên ông cụ tận dụng siêu năng lực của cháu gái đích tôn, dứt khoát chỉnh đốn lại cả ba đứa con của mình.
Hứa Nhân Nhân cảm thấy ánh mắt không có ý tốt của người xung quanh, cô không nhịn được châm chọc.
[Hệ thống à, cậu có cảm thấy ông cụ đang kéo hết hận thù lên người tôi không, ánh mắt của chú hai và thím hai nhìn tôi giống như đang hận không thể xé xác tôi ngay tại chỗ vậy, không biết còn tưởng rằng tôi đã cướp hết người tình của hai người bọn họ rồi đấy chứ. ]
Vợ chồng Hứa Ngạn Duệ: "..."
Hai người nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ân cần gắp thức ăn cho cô, cũng bắt đầu nói chuyện khiến cho bầu không khí trên bàn cơm trở nên sống động hơn, liều mạng tìm đề tài để nói chuyện phiếm, sợ Hứa Nhân Nhân tiếp tục vạch trần chuyện xấu của bọn họ, khiến bọn họ trở thành thức ăn trên bàn mặc cho người khác mổ xẻ.
Phải biết rằng, toàn bộ thành viên trong nhà đều có thể nghe được tiếng lòng của cô đó.
[Ấy chà, hai vợ chồng làm bầu không khí sinh động hẳn lên thật, họ nói câu nào câu nấy cũng đều nhắc tới con trai của mình, thế nào, cố ý khinh thường cha mẹ giàu có của tôi không sinh ra con trai đấy à?]
[Tuy rằng cha mẹ nhà giàu của tôi không có hứng thú gì đối với sản nghiệp của ông nội, nhưng tướng ăn của hai người cũng khó coi quá rồi đó, chẳng lẽ hai người nghĩ ông cụ bị bệnh nặng cho nên trí thông minh giảm sút, không nhìn ra được mong muốn của các người à? ]
[Cho tôi xin, ông nội đã dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đấy, một người sáng lập ra gia nghiệp trăm tỷ, con cáo già ở trên giới thương trường, các người còn không có đủ tư cách để làm trò trước mặt ông cụ, lừa gạt ông cụ nữa đấy]
[Chậc, tôi thấy đau lòng thay cho ông nội, ông nội có ba đứa con mà không có đứa nào được di truyền trí tuệ của ông, hầy!]
Nụ cười trên gương mặt của vợ chồng Hứa Ngạn Duệ chợt cứng đờ, âm thầm nghiến răng nghiến lợi với cô.
Nếu như Hứa Nhân Nhân cũng có thể nghe được tiếng lòng của bọn họ, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng khiếp sợ, sao người có tiền lại có thể dùng từ bẩn thỉu như thế mắng người ta được cơ chứ.
[A, sao bọn họ không cười không nói gì nữa, trên bàn cũng không có khổ qua, sao vẻ mặt họ trông khổ sở quá vậy, kỳ lạ thật. ]