Ký chủ bắt đầu nhằm vào thiên kim giả, làm tất cả những chuyện không có giới hạn như vu oan giá họa cho thiên kim giả trộm đồ ở trong nhà, vắt hết óc để bày kế chia cắt thiên kim giả và cha mẹ, bỏ thuốc gây chứng ảo giác cho thiên kim ăn vào ngay trong buổi tiệc, khiến cho cô ta nổi điên lên và làm trò mất mặt, trở thành trò cười, chỉ vì ký chủ muốn cô ta bị đuổi ra khỏi cái nhà này.
Lúc ban đầu chỉ là mấy trò vặt vãnh, cha mẹ ruột còn có thể lấy lý do tâm lý áy náy do bản thân là người làm sai trước để bao dung cho hành vi của ký chủ, đồng thời họ cũng khuyên răn thiên kim giả nhường nhịn ký chủ một chút.
Nhưng theo sự kiện dần dần trở nên nghiêm trọng hơn, cha mẹ cũng dần dần thất vọng và đau khổ, hơn nữa sau một lần tai nạn xe cộ do ký chủ muốn bỏ đi cái thai chết ở trong bụng mình, ký chủ đã bị đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đầu đường, cuối cùng hậm hực tự sát.
Tổng kết lại một câu chính là, trong tay ký chủ cầm bộ bài ngon nhất, bốn con heo, bốn lá Ách và bốn con K, nhưng ký chủ lại chia lẻ bài ra rồi đánh thành ba đôi thông, cuối cùng tự mình hại mình!
Chưa nói đến việc ký chủ chính là người con ở trong gia đình giàu có với tài sản hơn trăm tỉ, cho dù ký chủ là con của một gia đình khá giả bình thường thì ký chủ vẫn có thể an phận thủ thường sống an nhàn suốt cuộc đời mình.
Nếu như ký chủ không cố gắng tranh giành tình yêu thương với người khác.
Huống chi, cô còn được ràng buộc với hệ thống ăn dưa chuyên thích hóng hớt những câu chuyện phiếm, mà những câu chuyện phiếm trong giới nhà giàu quả thực chính là thiên đường để ăn dưa, luôn luôn có rất nhiều, hơn nữa thể loại cũng phong phú, cứ việc ngồi không rồi hóng hớt không phải tốt hơn sao?
Đối mặt với vẻ mặt rối rắm thấp thỏm của mẹ ruột, Hứa Nhân Nhân ngoan ngoãn gật đầu: "Được, mẹ không cần lo lắng quá đâu ạ, có thể về nhà là con đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi ạ."
Khương Hân cười nhạt, trái tim đang treo lơ lửng vừa muốn thả lỏng, bà lại nghe thấy...
[Mẹ của con à, theo những gì con nhớ rõ thì hình như người mẹ ruột của cô em gái này chính là Bạch Nguyệt Quang của cha con đấy, nếu như cô ta là con riêng của cha với người ta, thì lúc kiểm tra DNA có kết quả là con ruột cũng đúng. ]
Đôi mắt của Khương Hân tối sầm, cơ thể lảo đảo một chút, Hứa Nhân Nhân đang đắm chìm vào trong suy nghĩ nên không hề phát hiện ra chuyện này.
[Để con xem lại đã nào, tuy rằng Hứa Ngạn Ôn và Bạch Nguyệt Quang từng có một đoạn tình cảm rất sâu đậm, hai người bọn họ yêu nhau đến mức khó có thể chia lìa, nhưng sau này mối tình của hai người lại bị ông nội dùng gậy đánh uyên ương, cưỡng ép để cho cha liên hôn với mẹ, nhưng không có nói đến việc người yêu cũ của cha đang mang thai]
[Chuyện này cũng có khả năng đấy chứ, Bạch Nguyệt Quang ghi hận trong lòng, gạt tất cả mọi người rồi giữ lại cái thai, chờ sau khi bản thân sinh con ra rồi thì đến trộm long hoán phượng, thuận lý thành chương tranh đoạt tài sản của cha chẳng hạn?]
[Ặc, không phải loài người đều xem trọng tình yêu chân thành hơn hay sao?]
[Tình yêu không đáng giá trước tài sản tỷ đô]
[Còn nữa, sự tồn tại của Bạch Nguyệt Quang uy hiếp rất lớn tới mối quan hệ hôn nhân không yêu đương mà chủ yếu chỉ là hai gia đình giàu có làm thông gia với nhau mà nói, kiểu người cầu mà không được chính là kiểu khiến cho lòng người ta rung động muốn có được nhất, mà thứ gì người ta có được quá dễ dàng thì thường sẽ không được quý trọng ]
Khương Hân yên lặng nắm chặt bàn tay, trong đầu nhanh chóng hiện lên từng chút từng chút một hồi ức khi bà ở chung với Hứa Ngạn Ôn sau khi kết hôn, sau lưng nhìn họ tương kính như tân, nhưng hóa ra đó chính là một loại xa cách vì đôi bên không yêu nhau.
[Ôi người mẹ đáng thương của con, tốt nhất mẹ nên cầu nguyện cha ruột và người yêu cũ đã không còn liên quan gì với nhau nữa, nếu không thì mẹ có thể sẽ biến thành kiểu người coi tiền như rác đấy]