"Trước đó cha có tiết lộ gì với em không, anh cứ luôn cảm thấy cha làm như vậy có chút đột ngột ấy."
Trực giác của Quách Thành nói cho anh ta biết, ông cụ cũng có thể nghe được tiếng lòng của Hứa Nhân Nhân, hơn nữa ông cụ còn chuẩn bị lợi dụng siêu năng lực này để làm vài chuyện.
Nhưng cụ thể ông cụ muốn làm chuyện gì, tạm thời anh ta vẫn chưa đoán được.
Gió đêm mùa hè cuốn theo mùi thơm ngát của hoa cỏ, từ từ thổi qua, nhưng Hứa Ngạn Văn chỉ cảm thấy bản thân bị không khí lạnh bao trùm lấy cả người mình.
Quyết định vừa rồi của ông cụ cũng không khiến cho cô nàng có quá nhiều cảm xúc rối ren ở trong lòng, gia nghiệp của nhà họ Hứa đều là do người trong nhà xử lý, nếu như Nhân Nhân đã là con cháu của nhà họ Hứa, đương nhiên cô cũng sẽ gánh vác trọng trách và nghĩa vụ phát triển gia nghiệp ở trên lưng của mình như bao người.
Gia đình anh hai phản ứng dữ dội như vậy, chẳng qua là do họ lo lắng tài nguyên mình vất vả lắm mới cướp được sẽ bị phân chia ra ngoài, hơn nữa việc ông cụ thiên vị Nhân Nhân đe dọa đến địa vị của A Diệu, đương nhiên bọn họ sẽ cảm thấy lo lắng.
Mà cả nhà anh cả sợ hãi đến vậy, đơn giản là vì bọn họ lo lắng Nhân Nhân có tính tình đơn thuần không tài nào đấu lại anh hai thím hai được, mà tuy rằng Dao Dao đã làm việc được một năm, lại bởi vì không có thực quyền cho nên khó có thể giúp đỡ được chị gái của mình, anh cả lo lắng cho Nhân Nhân cũng là chuyện thường tình.
Nhưng điều khiến cho cô nàng cảm thấy ngạc nhiên chính là thái độ của Quách Thành.
Bình thường anh ta luôn không có ý kiến gì đối với bất kỳ sắp xếp công việc nào của cha, nhưng đêm nay sau khi nghe được chuyện Nhân Nhân sẽ đến công ty, không ngờ anh ta lại toát ra vẻ đề phòng và khẩn trương.
Mà giờ phút này anh ta cứ nói bóng nói gió như thế đã hoàn toàn bại lộ ra dã tâm ở trong lòng anh ta, làm lộ ra cả chuyện anh ta thật sự đề phòng Nhân Nhân.
Không chỉ là chuyện công việc, mà kể cả chuyện anh ta lang chạ với thư ký ở trong xe, ám độ trần thương cùng với Đường Uyển, cùng với sự bận rộn gần một năm qua của anh ta thực chất là cái cớ để anh ta đi ra ngoài ăn chả ăn nem, tất cả đều giống như vô vàn ma quỷ tản ra trong đầu làm rối loạn suy nghĩ của cô nàng, khiến cho đầu óc cô nàng đau nhức mãi không thôi.
Trong một mớ suy nghĩ hỗn loạn như thế, lời nói của Nhân Nhân thỉnh thoảng lại nhảy ra lặp đi lặp lại nhằm cảnh tỉnh cô nàng...
[Tính tình của cô út thật sự tốt đến mức quá đáng, nếu như là tôi, có thể tôi sẽ tát cho dượng út vào bạt tai ngay tại chỗ, để cho anh ta biết tại sao nước biển lại mặn! Hoặc là tôi sẽ tịch thu công cụ gây án của anh ta, biến anh ta trở thành thái giám ngay lập tức. ]
Cô nàng vô thức dời tầm mắt nhìn chằm chằm xuống nửa người dưới của anh ta, sau đó đứng yên bất động.
Quách Thành đầu tiên là ngẩn ra, lập tức theo tầm mắt của cô nàng nhìn xuống, cùng lắm chỉ mới chốc lát sau, anh ta đột nhiên nhớ tới tiếng lòng của Hứa Nhân Nhân ngay lập tức...
[Tịch thu công cụ gây án của anh ta, biến anh ta trở thành thái giám ngay lập tức. ]
Chẳng lẽ, Hứa Ngạn Văn cũng có thể nghe được tiếng lòng của Hứa Nhân Nhân?!
"Em, em đang nhìn cái gì vậy?" Anh ta cầm áo khoác trên cánh tay áp sát lại che đi nơi ở giữa hai chân.
Hứa Ngạn Văn âm thầm cười ở dưới đáy lòng, anh ta chột dạ à?
Nếu không nhờ có tiếng lòng của Nhân Nhân, e rằng cả đời này cô nàng cũng sẽ không biết anh qua lại với Đường Uyển.
Thật đáng buồn thay, Hứa Ngạn Văn, cuộc sống giống như tên trộm bịt tai trộm chuông như thế này, đến tột cùng mày còn muốn kéo dài thêm bao lâu nữa đây?