Anh ta nhẹ nhàng nhìn mọi người xung quanh một hồi, ý muốn cảnh cáo rất rõ ràng,"Dạo gần đây mọi người nên ở yên một chút thì tốt hơn, ai biết ông cụ đã dặn dò cháu gái đến đây để làm chuyện gì, tốt nhất đừng để cho bản thân tự mình lật thuyền trong mương là được."
Nghe vậy, ba con cáo già liếc nhau, sau đó đứng dậy rời đi.
Quách Thành nhìn biểu cảm nghiêm trọng của bọn họ trước khi rời đi, lập tức biết mục đích châm ngòi của mình đã có tác dụng.
Kế tiếp cũng không cần hắn ra tay, Hứa Nhân Nhân rất nhanh sẽ bị đám người này xé đến cặn bã cũng không còn.
Những người kia vừa rời đi, Đường Uyển đã bước vào phòng.
"Tôi thấy biểu cảm của bọn họ trông giống như ăn phải phân vậy, vừa nhìn là tôi đã biết kế hoạch Họa Thủy Đông Dẫn của cậu đã thành công rồi."
Dù cả hai đang trong mối quan hệ cạnh tranh quyền lợi với nhau nhưng khi kẻ thù chung xuất hiện, họ vẫn phải đấu tranh ở bên ngoài trước rồi mới giải quyết bên trong, duy trì sự cân bằng hiện có rồi giành lấy quyền lực ở trong công ty dựa trên khả năng của mình.
Đối với việc hẹn hò bên ngoài công việc, đó chỉ là sự giải tỏa và kích thích thuần túy mà thôi.
"Kế hoạch của tôi đang tiến triển tốt. Còn kế hoạch của thím thì sao? Một lát nữa sẽ có người đến đây đấy. Thím định làm gì vậy?"
Trong giọng điệu hỏi han của Quách Thành có chút đùa giỡn.
Anh ta dựa vào ghế sô pha, nới lỏng cà vạt, chậm rãi cởi cúc áo sơ mi của mình. Trong ánh mắt đôi bên nhìn nhau có một dòng nước ngầm mà chỉ hai người bọn họ mới hiểu được.
Đường Uyển mặc một bộ vest chuyên nghiệp, mái tóc đen được búi thấp, trông như một người ưu tú tỉ mỉ trong công việc, nhưng sau khi bà ta nhận được tín hiệu từ đối phương, bà ta giơ tay kéo búi tóc ra, để mái tóc đen dài nhanh chóng rũ xuống.
Bà ta bước lại gần anh ta, giọng nói ngọt ngào đưa ra yêu cầu: "Muốn biết thì phải xem thái độ của cậu như thế nào đã."
Quách Thành cười khúc khích, kéo rèm điện xuống.
Vốn dĩ Hứa Nhân Nhân định tạm biệt cha và em gái ở bãi đỗ xe, nhưng rồi cô lại bị hai cha con dứt khoát từ chối.
Hai cha con họ đều nhất trí cho rằng, Hứa Nhân Nhân phải đi vào công ty cùng với bọn họ, cùng nhau tiếp nhận lễ rửa tội của các bên, trước tiên để cho cô trở thành đề tài thảo luận của mọi người, tạo ra cảm giác thần bí.
Bởi vì càng đoán không ra, người không biết chuyện lại càng kiêng kị cô hơn, như vậy cũng có lợi cho việc cô bắt đầu làm việc ở đây.
Đồng thời cũng dùng phương thức như vậy để nói cho những người biết chuyện rằng bất cứ lúc nào ông cũng chú ý tới đứa con gái cưng của ông, tốt nhất các người nên ngoan ngoãn biết thân biết phận một chút.
Sau khi biết được dụng tâm lương khổ của hai cha con, Hứa Nhân Nhân đành phải từ bỏ, ngoan ngoãn đi theo cha và em gái bước vào thang máy chuyên dụng.
Hệ thống hỏi cô, trong giọng nói của nó lộ ra sự hưng phấn khó kìm nén được.
[Nếu như cậu chịu tốn công giả bộ cho giống hơn một chút nữa thì tôi sẽ có thể xem nhẹ cảm giác phấn khởi trong lòng cậu ngay lập tức đấy, làm ơn đi, đây chính là nơi để làm việc đó nha, cũng là nơi có nhiều thị phi nhất, còn là thiên đường của đủ các loại dưa nữa đó!]
[Người nào bên ngoài giả bộ xa lạ với nhau, nhưng lúc ở riêng lại lén lút qua lại với nhau, qua lại với bao nhiêu người, ai với ai luôn khó có thể khống chế ham muốn của mình, luôn thích ân ân ái ái ở lối thoát hiểm, ai nhờ vào việc lăn giường để thăng chức, ai từ chức bởi vì bị vợ/chồng đánh tới tận cửa, bị bắt giang ngay tại chỗ lúc đang ăn vụng ở trong văn phòng, a a a, dưa ở chỗ này quả thực quá phong phú quá đa dạng luôn đó nha. ]
[Không, đây là ruộng dưa vô biên vô hạn, là nơi cực lạc cho chúng ta tha hồ ăn dưa hóng hớt chuyện đời đó! Làm sao tôi có thể không gấp được cơ chứ?]