Nếu đây là một âm mưu, bảo vệ chị gái và cha mẹ chính là ưu tiên hàng đầu.
Nếu như đối phương biết chị gái đã về nhà, nhất định sẽ nhịn không được đề cập tới, dù sao như vậy mới có thể mê hoặc cô ta tốt hơn.
Nếu không biết là tốt nhất, cô ta có đủ thời gian lên kế hoạch, bảo đảm một lưới bắt hết bọn họ.
"Đương nhiên mẹ sẽ nhận con, mặc kệ con được ai nhận nuôi, đều không thay đổi được sự thật con là cốt nhục của mẹ, con không thể ác ý phỏng đoán mẹ của con như vậy." Chu Tân Di bỗng nhiên dùng con bài dịu dàng.
"Mẹ?" Hứa Dao hừ cười nói: "Mẹ tôi tên Khương Hân, không phải bà."
"Con không thể đối với mẹ như vậy, lúc ấy mẹ sinh con xong ra máu rất nhiều, hôn mê ba ngày ba đêm, lúc tỉnh lại, bác sĩ nói con thiếu dưỡng khí đã chết, mẹ không tin, nhịn đau đuổi theo phòng xác, lại chỉ thấy được thi thể lạnh như băng, hết thảy đều là do bà ngoại của con làm, nếu như không phải lúc bà ấy hấp hối lương tâm bất an, đến bây giờ mẹ cũng không biết con còn sống đâu!"
Chu Tân Di khóc đến xé ruột xé gan, giống như chìm vào trong cảnh tượng tuyệt vọng bất lực lại áy náy kia.
Hứa Dao chỉ lẳng lặng nhìn bà ta, đáy mắt không gợn sóng.
Kiểu lý do thoái thác này, nếu như là trước kia thì cô ta nhất định sẽ không nghi ngờ gì tin tưởng ngay, nhưng hiện tại, cô ta đã biết mục đích của bà ta từ sớm, cho dù bà ta có dùng bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt cũng không thể khiến cho cô ta tin tưởng nữa.
Cô ta không hề đồng tình, truy hỏi: "Tôi không có cha sao, vì sao lúc bà sinh tôi cha không có ở đây, đừng nói cho tôi biết bà chưa kết hôn đã sinh con, một nửa kia của bà không được bà ngoại tán thành, tôi trở thành sự tồn tại không được mong đợi, cho nên bà ngoại mới ước gì tôi chết đi, chỉ có tôi chết, mới không làm trở ngại việc tái giá để có được cuộc sống giàu sang hoàn mỹ, đúng không?"
Chu Tân Di cả kinh, khóe miệng co rút, cơ thể run rẩy, che giấu vô số nước mắt chưa kịp chảy ra.
Con bé chết tiệt này, tại sao lại cướp lời thoại của bà ta đây? Chết tiệt!
Mỗi một động tác nhỏ của Chu Tân Di đều bị Hứa Dao nhìn thấy hết vào trong đáy mắt, điều này càng khiến cho cô ta chắc chắn rằng những tiếng lòng của chị gái chính là chuyện tương lai sẽ xảy ra.
Nếu không thể lảng tránh, vậy chiếm trước thế chủ động là được rồi.
Hứa Dao chậm rãi đứng dậy, dùng giọng nói lạnh như băng bảo: "Bà ngoại tình nguyện để cho bà hận bà ta cả đời cũng muốn xóa bỏ sự tồn tại của tôi, tình thương của mẹ sâu nặng như vậy, bà làm con gái, không nên phụ lòng của bà ấy."
Trái tim Chu Tinh Di căng thẳng, sợ hãi ngước mắt nhìn cô ta, hai mắt đẫm lệ nghẹn ngào nói: "Không, không phải, Dao Dao-"
"Huống hồ tôi thấy hiện tại bà cũng sống rất tốt, nếu hơn hai mươi năm qua chúng ta đã không quấy rầy lẫn nhau, vậy thì tại sao bà lại phải phá vỡ sự yên tĩnh này vậy, cha mẹ hiện tại của tôi đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng rất yêu thương bọn họ, tôi không hy vọng bọn họ phải chịu bất kỳ tổn thương gì, cho nên, chúng ta cứ coi như chưa từng gặp nhau là được, tôi sẽ không quấy rầy bà, bà cũng không nên tiếp tục đến quấy rầy tôi nữa, chúng ta hãy tự mình chăm sóc tốt cho bản thân mình đi."
Chu Tân Di đứng dậy từ chỗ ngồi, nắm chặt cổ tay cô ta, không cho cô ta cứ nhẫn tâm rời đi như vậy.
Bà ta nghiến chặt hàm răng, kiên trì quỳ xuống đất và giữ lại tay của cô ta, nói: "Dao Dao, con không thể làm như vậy được, con không thể bỏ rơi mẹ được, mẹ biết sai rồi, mẹ thật sự biết sai rồi, mẹ tìm đến con chỉ là muốn bù đắp cho con mà thôi, cầu xin con có thể cho mẹ một cơ hội được chuộc lại lỗi lầm được không, nha?"