Chú hai Hứa Ngạn Duệ và vợ của chú - Đường Uyển đã đến, họ đang uống trà ở phòng khách.
"Đã mấy giờ rồi mà còn chưa tới nữa, lần đầu tiên đi gặp ông nội mà lại đi trễ, đúng là không biết lễ nghĩa, anh trai cũng không biết dạy con à?"
"Không phải Nhân Nhân mới về hôm qua thôi sao, chỉ mới một ngày thì có thể dạy được gì đây, tôi thấy ông đang cố ý bới móc thì có."
Hứa Ngạn Duệ cười lạnh một tiếng, chế nhạo: "Bà bình tĩnh quá đấy, sao bà có thể từ chối buổi tiệc xã giao quan trọng như vậy được cơ chứ, bà thật sự không vội à?"
"Tôi vội thì có ích gì đâu, tôi cũng đâu có tư cách nói chuyện."
Đường Uyển khịa ngược lại hắn một câu, bà ta khoanh tay ngồi xuống, cảm thấy phiền muộn không thôi.
Hôm nay chính là thời khắc mấu chốt để ông cụ soạn di chúc, không ngờ đại phòng lại chọn ngay lúc này để tìm thấy con gái ruột, rất khó không khiến cho người ta suy nghĩ nhiều.
Dù sao, nhiều hơn một người thì tài sản thừa kế lại bị chia nhỏ ra hơn, nói thế nào Hứa Dao cũng là đứa cháu đã được nhà họ Hứa nuôi nấng hơn hai mươi năm nay, cho dù cô ta là giả thì họ cũng không thể đuổi cô ta ra ngoài.
Nhà họ Hứa rất giàu, nuôi thêm mười tám người lạ nữa cũng không sao.
"Bà cũng đừng lo quá, tóm lại trong ba đứa con của cha, chỉ có chúng ta có con trai, tổ tiên nhà ta đã đặt ra quy tắc truyền nam không truyền nữ, thứ gì là của chúng ta thì là của chúng ta, cố lên."
Đường Uyển sợ hãi nhìn khắp chung quanh, trầm giọng quát lớn: "Ông điên rồi sao, đây là những lời mà ông có thể nói ở chỗ này hay sao, ông chưa từng nghe câu tai vách mạch dừng hay sao?"
Bà ta thật sự tức chết bị sự ngu dốt của ông ta.
Hứa Ngạn Duệ không hề sợ hãi: "Dù sao đây cũng là sự thật mà, có cái gì không thể để người khác biết cơ chứ, ông cụ cũng là người đã suýt chết một lần, ông ấy nhìn thấu nhiều chuyện hơn chúng ta, nếu không thì ông ấy sẽ không vội lập di chúc, thứ gì là của mình thì bất kỳ ai cũng không cướp được, cái gì không phải của mình thì có liều chết cũng không lấy được, hiểu chưa?"
Đường Uyển liếc ông ta một cái, sau đó lấy điện thoại ra chơi.
Không bao lâu sau, người hầu đến báo cả nhà đại thiếu gia đã đến.
Đường Uyển nhanh chóng đứng dậy nghênh đón, muốn nhìn cháu gái ruột gà rừng biến thành Phượng Hoàng trong truyền thuyết.
"Anh cả, chị dâu.".
Đường Uyển cười ân cần và nhiệt tình, chào hỏi hai vợ chồng Hứa Ngạn Ôn xong, bà ta lập tức nhìn Hứa Nhân Nhân.
"Ấy chà chà, đây là Nhân Nhân sao, nhìn vẻ ngoài xinh đẹp này, quả thực giống chị dâu quá chừng, hai chị em đều là người đẹp, không biết còn tưởng rằng hai đứa là chị em song sinh đấy, anh cả và chị dâu có phúc quá đi!"
"Chào thím Hai." Hai chị em đồng thanh chào hỏi.
[Chậc chậc chậc, có phải bác gái này bị mù hay không, mình và Dao Dao có chỗ nào giống nhau đâu, thím nói như vậy e là sẽ khiến cho cha mẹ bị oan nữa, nói hai đứa trông giống nhau, mà tôi thì lại lưu lạc ở bên ngoài, người nào không biết chuyện sẽ lập tức đoán bậy cha hoặc mẹ có con riêng ở bên ngoài đấy, thím đúng là sợ thiên hạ này chưa đủ loạn mà]
[Biết rõ ông nội rất đa nghi, thím lại muốn đập nồi dìm thuyền, thím giỏi châm ngòi ly gián thật đấy. ]
Bỗng nhiên nghe được tiếng lòng của cô, Hứa Ngạn Duệ và Đường Uyển:???!
"Con..." Đường Uyển cố gắng phản bác, kết quả phát hiện ra mình không nói gì được.
"Thím hai bị làm sao vậy ạ?" Hứa Nhân Nhân chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, vẻ mặt nghi hoặc.
"Hai đứa ngoan quá, đến đây, chúng ta ngồi xuống nói chuyện với nhau nhé."
Cho dù Đường Uyển có nghi ngờ, cũng chỉ có thể tạm thời nghiến răng nuốt nghẹn vào trong lòng.
Hai vợ chồng Hứa Ngạn Ôn liếc nhau, từ vẻ mặt hai vợ chồng cậu hai có thể đoán ra được bọn họ cũng có thể nghe được tiếng lòng của con gái.
Bình thường có không ít lần Đường Uyển dùng lời nói để gây phiền phức cho bọn họ, bà ta luôn ngoài sáng trong tối châm ngòi ly gián, ở trước mặt ông cụ nói Hứa Ngạn Ôn không hề quyết đoán, thay đổi phương pháp đuổi người ra khỏi công ty để tự lập công ty riêng, bắt bọn họ phải nhường chỗ để cho người mà bà ta đã huấn luyện dưới trướng mình vào công ty làm, chậm rãi xâm chiếm hết toàn bộ sản nghiệp gia đình.