Cô nàng nặng nề thở ra một hơi, sau đó ngước mắt nhìn về phía Quách Thành, đáy mắt đột nhiên hiện lên một tia quyết tuyệt,"Quách Thành, chúng ta..."
"Anh có hẹn bác sĩ Từ ngày mốt đi làm kiểm tra sức khỏe."
Quách Thành giành trước một bước cắt đứt lời cô nàng chưa kịp nói ra.
Bằng vào sự hiểu biết của anh ta đối với Hứa Ngạn Văn, chỉ cần một ánh mắt hoặc một động tác rất nhỏ của cô nàng, anh ta có thể đoán được tâm tư của cô nàng, vừa rồi hẳn là cô nàng muốn nói lời ly hôn.
Cũng bởi vì tiếng lòng đáng chết của Hứa Nhân Nhân, cô lại bắt đầu hoài nghi anh, thật đáng giận!
"Hả?" Hứa Ngạn Văn có chút kinh ngạc, trong lòng lại chậm rãi dâng lên cảm giác vui mừng.
Bác sĩ Từ là chuyên gia nam khoa uy tín nhất Trung Quốc, chuyên điều trị vô sinh, ông ấy đã hành nghề hơn ba mươi năm rồi.
Ngay từ lúc hai người kết hôn, cô nàng đã đề nghị anh ta cũng đi kiểm tra sức khỏe với mình, bảo đảm hai bên đều không có mắc chứng vô sinh về mặt sinh lý, lại cùng nhau chuẩn bị cho việc mang thai, nhưng anh ta luôn lấy lý do bận rộn để qua loa tắc trách, kéo dài suốt ba năm qua.
Ba năm nay vẫn luôn là một mình cô nàng đi khám bệnh, vì mang thai mà cố gắng hết sức mình.
Cô nàng cũng từng thử khuyên anh ta đi kiểm tra sức khỏe của mình, nhưng lời đến bên miệng lại nhịn xuống, có lẽ, anh ta bài xích như thế là bởi vì lòng tự trọng của đàn ông, cho rằng chuyện sinh con là chuyện của phụ nữ, đàn ông không có vấn đề gì cả.
Nghĩ đến tính cách kiêu ngạo và lòng tự tôn cao của anh ta, cùng với thực lực ở phương diện kia, cô nàng lập tức không nhắc lại nữa, tiếp tục tự mình cố gắng.
Nhưng mắt thấy ba năm trôi qua, cô nàng càng ngày càng mệt mỏi, thậm chí đã có một lần cô nàng nghĩ đến việc từ bỏ.
Hôm nay Quách Thành bỗng nhiên thỏa hiệp, điều này khiến cho cô nàng nhìn thấy được hy vọng, chỉ cần anh ta còn chịu nhân nhượng với cô nàng, nói rõ trong lòng anh ta vẫn có cô nàng, có cái nhà này.
Chỉ cần anh ta chịu quay đầu nhìn lại, chịu chủ động muốn có con, nhượng bộ và đền bù cho gia đình này, cô nàng đồng ý tha thứ cho anh ta.
Quách Thành liếc mắt một cái lập tức nhìn thấu niềm vui sướng của cô nàng, thầm than bản thân đã đánh cược đúng rồi.
"Thật ra, từ trước cho tới giờ anh luôn trốn tránh chuyện này là vì anh nghĩ rằng bản thân mình không có vấn đề gì cả, cũng bởi vì lòng tự trọng của anh cao quá, anh cảm thấy xấu hổ khi phải đối mặt với cơ thể của mình, nhưng nhìn em vì mang thai mà cố gắng vất vả lui tới bệnh viện mấy năm nay, anh thật sự cảm thấy rất xấu hổ, so với tình yêu của em đối với anh, thì tình yêu của anh đối với em thật sự là quá máu lạnh và vô tình, anh xin lỗi em Văn Văn, anh xin lỗi em."
Quách Thành nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã trở nên nghẹn ngào, đáy mắt phiếm hồng đột nhiên trào lên nước mắt, men theo gò má chảy xuống, diễn ra dáng vẻ một người chồng vô năng tự phụ tự ti lại tự trách rất sống động, ảnh đế mà nhìn thấy cảnh này còn phải gọi anh ta là cụ, huống chi Hứa Ngạn Văn vốn dĩ đã yêu anh ta đến tận xương tủy.
"A Thành, anh đừng nói nữa, em hiểu mà, em có thể hiểu được sự kháng cự của anh, em cũng chưa bao giờ trách anh cả."
Hứa Ngạn Văn đau lòng lau đi nước mắt của anh ta, bàn tay áp vào mặt anh ta, nhẹ nhàng vuốt ve, đáy mắt một lần nữa dâng lên sự ỷ lại và thương tiếc.
Quách Thành cảm thấy như thế này đã được rồi, anh ta vội vàng ôm chặt người vào lòng,"Văn Văn, anh sai rồi, là anh đã cô phụ tình yêu của em, anh không phải là một người chồng tốt, anh cũng không phải một người yêu tốt, anh đáng chết, anh đáng bị mắng."