Khương Hân lạnh lòng, đôi chân mềm nhũn, ngã ngồi trên thảm.
Tiếng lòng của con gái mình bất thình lình vang lên, nhất thời Khương Hân không biết nên nghe theo cái nào trước.
"Ấy, mẹ ơi mẹ bị sao vậy, có muốn gọi bác sĩ không ạ?" Mặc dù Hứa Nhân Nhân cảm thấy buồn bực, nhưng cô vẫn vội vàng đi lên đỡ bà dậy.
"Không, mẹ không sao, con vừa mới..."
Khương Hân phát hiện bản thân hoàn toàn không nói ra được câu mình muốn hỏi.
Trong đầu của bà bỗng nhiên hiện lên năm chữ - thiên cơ bất khả lộ!
"Vừa rồi mẹ bị sao vậy ạ?" Hứa Nhân Nhân truy hỏi.
[Mẹ ruột của mình bị sao vậy, cảm giác cứ lạ lạ sao ấy?]
"Không có gì, chắc là do mẹ bị hạ đường huyết." Khương Hân lấy cớ qua loa, trong lòng cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Nghe được tiếng lòng kỳ ngộ như vậy cũng quá thần kỳ đi.
Hứa Ngạn Ôn từng có một đoạn tình yêu, mặc dù ông đã nói hết mọi chuyện cho bà nghe, nhưng ông lại không đề cập tới chuyện đối phương đã mang thai, dù chỉ là một chữ cũng không có!
Vậy, mẹ ruột Dao Dao có phải là Chu Tân Di hay không?
Không, nói đúng hơn là có phải Hứa Ngạn đã ân ái với Chu Tân Di hay không?
"Mẹ uống nước đường trước đi ạ, lát nữa con đưa mẹ đến nhà hàng ăn chút gì đó." Hứa Nhân Nhân kiên nhẫn đút nước cho bà.
[Ầy, với sức khỏe của mẹ, trời xui đất khiến còn để cho mẹ coi con riêng của chồng là con ruột của mình, nếu mẹ biết được điều này e là mẹ sẽ ngất ngay tại chỗ mất thôi, nếu như mẹ bị bệnh nặng tới mức không dậy nổi, vậy thì không phải mẹ sẽ thuận lý thành chương tác hợp cho một nhà ba người bọn họ hay sao, ai có thể chịu được chuyện này cơ chứ?]
"Được, mẹ biết rồi." Khương Hân thuận miệng đồng ý, đúng là chỉ có con gái ruột của mình mới thương mình.
"Mẹ biết chuyện gì vậy ạ?"
Ý thức được bản thân vừa mới nói lỡ miệng, Khương Hân vội vàng nói qua loa: "Ý mẹ là, mẹ biết mẹ đói bụng rồi, nên ăn cái gì đó thôi."
"Vậy để con đưa mẹ đến nhà hàng để ăn gì đó." Hứa Nhân Nhân đặt ly xuống, chuẩn bị đỡ bà dậy.
Khương Hân lại lấy ra một tấm thẻ đen từ trong túi xách đưa cho cô,"Nhân Nhân à, chuyện hoang đường như nhận lầm con ruột của mình như thế này, tóm lại là do mẹ có lỗi với con, đây là thẻ phụ của mẹ, con cứ cầm lấy đi, muốn mua cái gì cũng được, không cần nghĩ đến chuyện hạn mức của thẻ là bao nhiêu, biết chưa?"
Đối với việc bỗng nhiên xuất hiện con gái ruột, thật ra bà vẫn cảm thấy rất mâu thuẫn, một mặt bà lo lắng bản thân sẽ không thể yêu thương cô giống như bà yêu thương Dao Dao, một mặt lại sợ cô sẽ ghen ghét Dao Dao vì con bé đã cướp lấy cuộc đời của cô, đối chọi gay gắt với con bé.
Bà suy nghĩ một lúc lâu, vẫn thẳng thắn nói rõ suy nghĩ của mình với cô, dùng thứ này để bày tỏ thái độ của mình, hy vọng có thể được cô cảm thông, cũng để cho bản thân có thể tranh thủ thời gian chậm rãi bồi dưỡng tình cảm mẹ con với cô.
Nhưng thái độ và tiếng lòng của con gái lại hoàn toàn tương phản với suy đoán của bà, so với sự nghi ngờ rối rắm của bà, sự quan tâm và cổ vũ của con gái đối với bà khiến cho bà có vẻ rất giống kiểu người vô liêm sỉ.
Tại sao bà có thể hoài nghi con cái ruột rà của mình được chứ, đó là tình yêu từ người chảy cùng một dòng máu với bà mà.
Hứa Nhân Nhân kinh ngạc nhìn tấm thẻ đen, điên cuồng suy nghĩ.
[Ơ? Sao mẹ lại đột nhiên cho tôi thẻ đen vậy, còn bảo tôi cứ tiêu xài thoải mái nữa chứ?]
[Vừa nãy mẹ đột nhiên ngã xuống đất, có khi nào là do mẹ bị bệnh nặng gì đó, có nhu cầu cấp bách muốn người thân trực hệ của mình quyên tặng cơ quan nội tạng nào đó chăng?]
[A Thất, nên kiểm tra lại kỹ hơn rồi, hàng năm mẹ của tôi đều chi tiền cho việc chăm sóc sức khỏe và cơ thể, tổng số tiền đã vượt qua mười con số từ lâu, cơ thể của mẹ rất khỏe mạnh, cả đời không bệnh tật không tai nạn, hưởng thọ tận 103 tuổi lận cơ mà]
[Những người thân bên nhà ngoại trừ mẹ ra, còn có những cô bảy dì tám gì đó, có ai mắc bệnh nặng rồi cần đổi cơ quan nội tạng gì hay không, đây chính là tình tiết đen tối hay xuất hiện của những gia đình giàu có trong truyền thuyết đó, tôi chỉ mới đến đây để hưởng số phú quý mà thôi, cơ thể này của tôi không chịu nổi đâu!]