Chương 16

Hắc Nguyệt Quang Cô Mất Trí Nhớ Rồi

Đường Mật 04-05-2025 23:12:06

Đường Trừng vừa ngẩng đầu liền thấy, không ngoài dự đoán, trên bậc thang cách đó không xa, người đang giơ tay cười toe toét lộ hai hàm răng trắng, phất tay chào về phía họ chẳng phải Mạc Thiếu Tôn thì còn ai vào đây. Bên cạnh hắn là cô bé đang ôm chín bông hồng đã sớm héo rũ chẳng ra hình dạng gì – ngôi sao nhí Triệu Sanh Sanh. Nhìn gương mặt tiều tụy của cô bé, trông như cả buổi trưa hôm nay đã trải qua vô cùng tồi tệ. Triệu Sanh Sanh cảm thấy: đừng nói là không thoải mái, đúng là tra tấn, hành xác, dày vò từ trong ra ngoài! Lúc đầu cô chỉ muốn bình yên quay về con đường "nữ chính ánh sáng" của mình, nào ngờ lại bị buộc đi theo một tên khờ tự phong mình là "yêu quái tổng tài"! Vừa nghĩ đến đây, cái tên yêu quái Mạc Thiếu Tôn ấy lại lên tiếng, gọi to về phía Đường Trừng "Này, bạn gái tai tiếng, lâu rồi không gặp nhé!" Đường Trừng: "..." Giang Kỳ: "..." Triệu Sanh Sanh: "!!!" Tổ chương trình: "!!!" Tu... Tu La tràng? Dù bọn họ trước đó thật sự có sắp xếp cho Đường Trừng "xào couple" để tăng độ hot, nhưng cũng không ngờ mới ngày đầu tiên đã xảy ra Tu La tràng thế này, kích thích quá rồi đó! Đến mức nhân viên cầm máy quay còn run run tay vì căng thẳng. Giang Kỳ cụp nhẹ mắt xuống, hàng mi dài như lông quạ rủ xuống che đi ánh nhìn lạnh lẽo vừa hiện lên. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã nhấc chân bước về phía bậc thang. Đường Trừng nhìn bóng lưng hắn, lại liếc sang Mạc Thiếu Tôn đang bày ra dáng vẻ "quen thân", như nghĩ ra điều gì, cô đột nhiên nở nụ cười: "Mạc tổng, chẳng lẽ anh không biết tên tôi là gì sao?" Câu hỏi khiến cả nhóm sửng sốt, kể cả Mạc Thiếu Tôn cũng khựng lại trong một giây xấu hổ. Ngay sau đó, hắn cố gắng cười lớn để chống chế: "Sao có thể chứ? Ha ha ha, tôi sao mà không nhớ nổi được? Em xinh đẹp như thế, làm sao tôi có thể quên được tên em cơ chứ!" Nghe vậy, Đường Trừng liếc mắt nhìn hắn một cái, ý rõ mồn một: Vậy thì anh nói ra đi? Mạc Thiếu Tôn: "..." Tổ chương trình: "..." Triệu Sanh Sanh: "..." Cái tên khờ này, chẳng trách lúc nào cũng "công chúa" này "công chúa" nọ, hóa ra là... không nhớ nổi tên người ta thật. Sau đó, Đường Trừng nở một nụ cười chiến lược đầy duyên dáng với Mạc Thiếu Tôn, rồi nhấc chân đuổi theo bước chân Giang Kỳ. "Đồ nhỏ nhen," phía sau, Triệu Sanh Sanh nghe thấy tiếng thì thầm của người đàn ông bên cạnh, không khỏi nghiêng đầu nhìn hắn. "Sao thế, công chúa xinh đẹp của tôi..." Chưa kịp nói hết câu, Triệu Sanh Sanh đã xoay người bước nhanh về phía trước, trông như thể đang bị ma đuổi theo sau. Gần như cùng lúc đó, bên kia, Đường Trừng cũng đã đuổi kịp Giang Kỳ. Nghĩ một lát, cô quyết định mở lời giải thích "Em và Mạc tổng... mấy tin đồn trước đó đều là do tài khoản marketing bịa đặt, hoàn toàn không có thật đâu. Em nghĩ thầy Giang chắc sẽ không hiểu lầm chứ?" Nghe vậy, Giang Kỳ đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cô, ánh mắt bình thản và lạnh nhạt "Chuyện đó không liên quan đến anh." Nói xong, hắn lại xoay người bước đi, không hề quay đầu lại. Mãi đến khi đi xa, khuất khỏi tầm máy quay... Khóe môi hắn, khẽ cong lên một chút. "Đến rồi đến rồi!" Vừa thấy nhóm Đường Trừng bước vào, giọng nhân viên tổ chương trình đã vang lên đầy hào hứng, hiển nhiên là bọn họ đã chờ khá lâu. Ngẩng đầu lên, Đường Trừng liền chạm mặt nhóm người đang ngồi dưới mái hiên nói chuyện – Âu Lê, Hi Bội Bội và những khách mời khác. Cô lễ phép gật đầu chào, còn chưa kịp mở lời, Âu Lê đã nở nụ cười trước, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Giang Kỳ – người đang đứng cạnh Đường Trừng, giọng điệu quen thuộc "Giang Kỳ, mấy người đúng là đủ trễ thật đấy. Bọn này ăn xong từ đời nào rồi. Thế nào? Cuối cùng là anh hay Mạc tổng lót đường vậy?" "Dĩ nhiên là hắn rồi. Tôi từ trước đến giờ có bao giờ lót đường đâu?" Giang Kỳ còn chưa kịp trả lời, Mạc Thiếu Tôn đã nhảy ra phản pháo trước, sau đó quay sang phía nhân viên tổ chương trình: "Mấy người cũng thấy rồi đấy, tôi là người đến thứ ba, chắc chắn là có cơm tối chứ nhỉ? Nói thật với mấy người, tôi tuyệt đối không để công chúa của tôi bị đói bụng đâu. Nào, cơm của tôi đâu?" Nửa câu sau, hắn còn khoe khoang liếc mắt về phía Triệu Sanh Sanh. Triệu Sanh Sanh... thật sự không biết phải nói gì cho vừa. Nếu không phải Giang Kỳ và Đường Trừng gặp sự cố xe buýt giữa đường, người đang vênh váo kia làm gì có cơ hội mà lên mặt chứ? Vừa nghĩ đến đó, cô đã bị một bàn tay kéo xộc đi. "Đi thôi, ca ca dẫn công chúa đi ăn cơm nào, ngẩn người ra làm gì?" Mạc Thiếu Tôn kéo cô đi thẳng về phía đình nghỉ, vừa ngồi xuống, tổ chương trình đã bê lên phần ăn tối dành cho họ, hai tô mì trứng rau dưa đơn giản. Dù sao cũng đến muộn, thức ăn đã chuẩn bị từ trước cũng nguội lạnh cả rồi, đây là suất vừa mới làm lại đặc biệt cho họ. Thấy Mạc Thiếu Tôn và cộng sự đã đi ăn, ánh mắt mọi người lại đồng loạt rơi xuống người Giang Kỳ và Đường Trừng. Âu Lê không bỏ lỡ cơ hội tiếp tục bắt chuyện với Giang Kỳ, giọng điệu như đùa mà không phải đùa "A, không ngờ mới ngày đầu tham gia show, ảnh đế Giang của chúng ta đã phải chịu cảnh đói bụng một bữa. Đã thế còn phải rửa bát nữa chứ, e là lên hot search mất thôi. Đạo diễn, các anh cố tình phải không?" Đạo diễn Tuân đứng bên cạnh nghe vậy, vội vàng xua tay cười cười, vẻ mặt không ngại ngùng gì. "Nhưng cũng may thôi, bốn người bọn tôi ăn uống cũng không nhiều lắm, chắc tầm bảy, tám cái bát đĩa thôi. Nghe vậy có cảm thấy được an ủi chút nào không?" Âu Lê vừa nói vừa mỉm cười nhìn Giang Kỳ. Cô nàng nói rất dẻo, đến mức gần như không cho ai khác chen vào. Dăm ba câu, đã kéo toàn bộ ống kính về phía mình và Giang Kỳ. Không hổ là tiểu hoa đán nổi bật trong giới giải trí. Đường Trừng thầm nghĩ như vậy. Nghe xong, Giang Kỳ khẽ bật cười, không có ý định đáp lại, mà quay sang nhìn đạo diễn và nhân viên tổ chương trình. "Vậy bây giờ, tôi và Đường Trừng phải đi rửa bát luôn à?" Đường Trừng cũng nhìn về phía tổ chương trình. Khi vừa quay đầu, cô vô tình bắt gặp một tia xấu hổ thoáng qua trên gương mặt Âu Lê. Nhưng chỉ thoáng chốc, Âu Lê đã lấy lại vẻ tự nhiên, gương mặt lại hiện lên nụ cười hoàn hảo như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Biểu cảm quản lý cảm xúc rất tốt. "Nếu hai người không cần nghỉ ngơi, bây giờ đúng là có thể bắt đầu rồi..."