Chương 46

Hắc Nguyệt Quang Cô Mất Trí Nhớ Rồi

Đường Mật 04-05-2025 23:12:05

Giang Kỳ: "Không cần phiền phức, anh sẽ tìm thời gian mang đến cho em." Đường Trừng: "Có làm phiền đến thời gian của anh không?" Giang Kỳ: "Không đâu." Đường Trừng: "Vậy thì tốt quá rồi, cảm ơn Giang lão sư. Lần tới em mời anh ăn cơm, cộng thêm lần trước nữa, em nợ anh hai bữa đấy. Anh lúc nào có thời gian thì cứ gọi em nhé!" Giang Kỳ: "Được." Đường Trừng: "Vậy Giang lão sư ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm nha. [trái tim]" Giang Kỳ nhìn chằm chằm biểu tượng trái tim đó rất lâu, khóe môi cuối cùng cũng không kiềm được mà cong lên. Giang Kỳ: "Ngủ ngon. [trái tim]" Thấy đối phương cũng gửi lại một biểu tượng trái tim, Đường Trừng hơi bất ngờ, rồi bật cười. Ban đêm, nằm trên giường, Giang Kỳ phát hiện mình lại mất ngủ. Trong lòng có một thứ xúc động cứ liên tục gào thét, khiến hắn không sao yên giấc được. Đường Trừng quá chiều chuộng hắn rồi. Giang Kỳ cảm thấy mình đột nhiên trở nên tham lam. Hắn muốn tiếp tục, muốn tiến gần hơn đến cô. Nghĩ vậy, Giang Kỳ ngồi bật dậy từ trên giường, cầm điện thoại lên, gọi cho Trình Cao Dương. 2:11 sáng. Bị đánh thức, Trình Cao Dương vừa nghe thấy yêu cầu của Giang Kỳ, lập tức từ trạng thái nửa sống nửa chết bật dậy như ngồi trên đống lửa. "Má nó, Giang Kỳ, cậu là súc sinh à, có biết bây giờ mấy giờ không? Có biết không ngủ đủ sẽ đột tử không? Giang lão cẩu, tôi xin cậu làm người đi..." Giang Kỳ: "Chiếc xe việt dã mà cậu nhắm tới, mai đi lấy đi." Trình Cao Dương: "..." "Dạ, Giang tổng, không thành vấn đề, Giang tổng, còn gì căn dặn nữa không, Giang tổng?" Giang Kỳ: "..." Có thể vì ban ngày chạy nhốn nháo quá, nên tối đó Đường Trừng lại nằm mơ thấy mình chạy nữa. Trong mơ, cô mặc bộ đồng phục học sinh cấp ba xanh trắng, vừa ăn bánh mì vừa chạy như bay về phía trường học. Hôm đó là ngày đầu tiên khai giảng học kỳ mới. Vì sáng sớm còn bận phụ giúp ở quán cá nhà mình, Đường Trừng đã chính thức... đến muộn. Nhưng nếu đi từ cổng chính thì chắc chắn sẽ bị ghi tên, đến lúc đó học bổng "học sinh ba tốt" có thể coi như tan thành mây khói. Nghĩ vậy, Đường Trừng không chút do dự chạy đến sát bức tường bao của trường — nghe nói thường xuyên có nam sinh nhảy từ đây ra ngoài trốn học đi chơi game. Nhưng nhìn lên bức tường cao ngất ấy, Đường Trừng im lặng. Vì học bổng, cô liều. Cô treo cặp sách lên nhánh cây bên cạnh, rồi bắt đầu hì hục chuyển từng viên gạch đến. Chồng được năm sáu viên, Đường Trừng bắt đầu thử bước lên. Tay đã có thể chạm tới tường, cô bắt đầu nhón chân, cố gắng bám lấy nhánh cây trong tường, gắng sức kéo mình lên. Cô kéo rất nhiều lần, thậm chí dốc toàn bộ sức lực, nhưng người vẫn không nhích lên được chút nào. Cuối cùng, cô bắt đầu nản. Đúng lúc này... "Phụt!" Một tiếng cười khẽ vang lên trên đỉnh đầu, hoàn toàn không khách sáo. Đường Trừng giật mình ngẩng đầu lên. Chỉ thấy trên bức tường cao, không biết từ lúc nào đã có một nam sinh cũng mặc đồng phục xanh trắng như cô, đang ngồi vắt vẻo. Đồng phục của đối phương mặc rất lỏng lẻo, không ngay ngắn gì cả. Ống quần còn bị kéo lên đến tận bắp chân. Tay cầm cặp sách, lắc lư qua lại, dáng vẻ cực kỳ lười biếng. Không biết vì bị ngược sáng hay sao mà Đường Trừng không nhìn rõ mắt đối phương, chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên cao cao, cười rạng rỡ và kiêu ngạo. "Này!" "Gọi một tiếng 'ca ca' nghe thử xem, tôi kéo cậu lên, được không?"... "Đinh linh, đinh linh, đinh linh." Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên kéo Đường Trừng ra khỏi giấc mơ kỳ quái đó. Mơ màng mở mắt ra, nhìn lên trần nhà trắng toát, Đường Trừng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Theo bản năng, cô cố nhớ lại cảnh trong mơ, nhưng dù cố đến mấy cũng không nhớ nổi liệu mình có gọi đối phương một tiếng "ca ca" hay không, càng không tài nào nhìn rõ gương mặt của cậu thiếu niên kia. Nhưng dù không rõ mặt, nụ cười ngạo nghễ rực rỡ của thiếu niên ấy vẫn in sâu trong tâm trí cô. Đường Trừng giơ tay che trán, khóe môi khẽ nhếch. Nghe tiếng chuông cửa vẫn vang lên không dứt, cô lập tức bật dậy khỏi giường, đi nhanh ra cửa. Mở cửa, thấy người đứng ngoài không phải ai khác ngoài trợ lý Triệu Tiểu Hàm. "Chị Trừng! Chị hù chết em rồi đó! Bấm chuông lâu như vậy mà không thấy động tĩnh gì, em còn tưởng chị xảy ra chuyện gì cơ! Không được không được, lát nữa em phải cài dấu vân tay vào. Ngày nào cũng bấm chuông thế này không phải cách đâu!" Triệu Tiểu Hàm lách người vào, đặt bữa sáng trong tay lên bàn ăn phòng khách rồi bắt đầu vọc vân tay. Trong lúc ấy còn không quên giục Đường Trừng mau đi rửa mặt, kẻo bữa sáng nguội hết thì không ăn được nữa. Chờ Đường Trừng rửa mặt xong đi ra, Triệu Tiểu Hàm vẫn vừa cầm điện thoại vừa tự cài dấu vân tay. Đường Trừng uống một ly nước ấm, ngồi xuống bàn ăn, chậm rãi mở túi bữa sáng ra. Chỉ cần nhìn thấy hành lá rắc trên bánh bao chiên, cùng với rau thơm rải trên tào phớ, lông mày cô khẽ nhíu lại một cách không rõ ràng. Cô quay sang liếc nhìn Triệu Tiểu Hàm đang bận rộn, rất nhanh thu lại ánh mắt, rồi từ tốn bắt đầu ăn sáng. Khi Triệu Tiểu Hàm cài xong dấu vân tay, cô lập tức đến ngồi cạnh Đường Trừng, cười hí hửng kéo ghế ngồi xuống. "Sao rồi? Em không mua sai chứ? Toàn là món chị hay ăn khi đến mấy quán ăn Trung Hoa đó nha!" Nghe vậy, Đường Trừng ngẩng đầu nhìn cô: "Những món này... là chị hay ăn à?" "Đương nhiên! Rất lâu trước đây chị còn đăng lên Weibo nữa mà, lúc đó cư dân mạng còn khen chị gần gũi, giản dị nữa đấy!" Nghe đến đây, ánh mắt Đường Trừng cụp xuống: "Vậy à?"