Chương 39

Hắc Nguyệt Quang Cô Mất Trí Nhớ Rồi

Đường Mật 04-05-2025 23:12:05

Giang Kỳ: "..." Sớm muộn gì hắn cũng bị chính mình dằn vặt đến chết mất! Trên giường lăn qua lăn lại như một cái bánh rán, Giang Kỳ mò lấy điện thoại để ở đầu giường, ấn nút mở sáng màn hình. Tốt lắm, 3:22 sáng. Chiếc điện thoại này là đạo diễn phát lại cho họ sau khi quay xong tập đầu tiên của chương trình Quyến Luyến Đồng Hành. Vì đã quay xong rồi nên điện thoại cũng được trả lại. Dù sao cũng không ngủ nổi, Giang Kỳ đành nằm chơi điện thoại. Giờ này mà vào Weibo thì chỉ khiến mọi chuyện rối thêm, nên hắn chỉ tiện tay lướt vào một diễn đàn, nhàm chán kéo lên kéo xuống. Và rồi hắn vô tình thấy một bài viết có tiêu đề: "Bạn gái cũ trở lại, rốt cuộc là có ý gì?" Giang Kỳ hơi nhướng mày, bấm vào xem thử. Nội dung bài viết: "Bạn gái cũ của tôi lại quay về tìm tôi! Rõ ràng là trước đây chính cô ấy đòi chia tay, còn nói những lời cực kỳ khó nghe. Từ đó đến nay hai người không hề liên lạc. Vậy mà gần đây, sau khi tôi bắt đầu có chút thành tựu, cô ấy lại tìm đến, hỏi tôi còn thích cô ấy không. Rốt cuộc là có ý gì vậy???" Giang Kỳ: "!!!" Hắn lập tức kéo xuống xem bình luận phía dưới. 3L: Ý gì chứ? Rõ ràng là muốn "ăn cỏ gần chuồng" thôi, còn gì nữa? 4L: Tôi không quan tâm bạn gái cũ nghĩ gì, tôi chỉ muốn biết là chính chủ nghĩ gì? 5L: Nếu anh là đàn ông thì nên từ chối dứt khoát đi! Đừng để tôi coi thường anh! Chủ thớt: Nhưng... cô ấy là mối tình đầu của tôi. Giang Kỳ: "..." 7L: Mối tình đầu thì sao? Đừng nói là bao nhiêu năm qua anh chỉ yêu mỗi cô ta, đến giờ còn không quên được đấy nhé. Nói thật, có phải cô ấy rất xinh không? 8L: Chắc chắn là rất xinh, nếu không thì chủ thớt đâu có nhớ dai như vậy. Chủ thớt: Không phải vì cô ấy xinh, mà là vì cô ấy thực sự khiến tôi khắc cốt ghi tâm. Tôi cảm thấy cả đời này tôi không thể thích ai như đã từng thích cô ấy. Giang Kỳ: "..." 10L: Thôi xong, đầu óc ngập trong tình yêu rồi, không cứu được nữa. Anh cứ chờ bị cô ta lợi dụng xong lại bị đá đi là vừa! 11L: Tại sao mấy cô nàng tâm cơ này luôn gặp được đàn ông tốt, còn tôi thì toàn gặp phải tra nam? Thấy chủ thớt bắt đầu dao động, còn bình luận thì mỗi câu đều trái tai gai mắt, Giang Kỳ cau mày, ngón tay khẽ động, cũng để lại một bình luận. 22L: Nếu... cô ấy là thật lòng thì sao? Nếu... nhiều năm qua cô ấy cũng không quên được chủ thớt thì sao? 23L: Ôi cái ông ở trên kia ơi, có phải nick phụ của chủ thớt không đấy? 24L: Còn nói là nhiều năm không quên được chủ thớt... buồn cười chết mất. Thế thì có ích gì cho anh? 25L: Hai người yêu nhau, một bên đòi chia tay — lý do duy nhất là: hết yêu rồi. Ba chữ "hết yêu" biết đọc không? Không biết thì tra pinyin, tự đọc đi nhé. Giang Kỳ: "..." Lướt diễn đàn một vòng lại khiến bản thân thêm bực bội, Giang Kỳ dứt khoát vứt điện thoại qua một bên, không thèm xem nữa. Mấy người này rốt cuộc là cái thể loại gì, không có một lời nào lọt tai cả. Giang Kỳ tiếp tục trừng mắt nhìn lên trần nhà. Phải đến khi trời mờ sáng, hắn mới lơ mơ ngủ được một chút. Không rõ đã ngủ bao lâu, chỉ biết hắn bị tiếng gào rú của Mạc Thiếu Tôn đánh thức. Không ngủ đủ + thức dậy sớm = cực kỳ khó ở. Vừa mở mắt, sắc mặt Giang Kỳ đã u ám như thể mây đen vần vũ. Mạc Thiếu Tôn vừa nhìn thấy biểu cảm ấy, liền rón rén rời khỏi phòng như một tên trộm. Đợi phòng trống không còn ai, Giang Kỳ mới ôm lấy cái trán đau âm ỉ, chậm rãi ngồi dậy khỏi giường. Thay xong quần áo, vừa mở cửa ra thì chạm mặt Đường Trừng cũng vừa mở cửa phòng bước ra. "Chào buổi sáng, thầy Giang!" Cô gái trước mặt như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, tràn đầy năng lượng chào hỏi hắn. Giang Kỳ chỉ khẽ gật đầu, đi lướt qua cô, vào phòng rửa mặt. Để lại Đường Trừng đứng tại chỗ, cụp mắt suy nghĩ. Cô cảm thấy Giang Kỳ hôm nay có chút... không bình thường? Đến khi ăn sáng, cô càng chắc chắn Giang Kỳ hình như đang... cố tình né tránh mình? Thật ra từ tối qua sau khi chơi trò mạo hiểm xong, hắn đã có biểu hiện như vậy. Nhưng sau một đêm, lại càng rõ ràng hơn. Chẳng lẽ câu hỏi của cô hôm qua thật sự khiến đối phương tổn thương đến thế? Khiến một đỉnh lưu cảm thấy mình bị sỉ nhục? Nhưng rõ ràng trước đó biểu hiện của hắn rất rõ ràng, cô cũng đâu có mù, lại càng không phải đồ ngốc thậm chí còn cực kỳ nhạy cảm. Vì thế trong lúc xúc động, cô mới buột miệng hỏi ra câu đó. Mà thật ra, sau khi hỏi xong, cô cũng bị cái phản ứng "lạnh lùng" của Giang Kỳ làm cho tức đến nghẹn. Người gì đâu mà nhỏ mọn vậy? Vẫn còn giận cô à? Đường Trừng thật sự không hiểu nổi. Nhưng cô không phải là kiểu người có mâu thuẫn mà không giải quyết. Cô đã sớm nghĩ ra cách để phá băng mối quan hệ đang lạnh nhạt này rồi. Dù sao chuyện "cọ nhiệt" cũng mới được một nửa, mà nhiệt độ đang lên lại đột ngột mất hút chẳng phải phí công vô ích sao? Có lẽ vì hôm qua quá nóng, nên sáng hôm nay sau khi ăn sáng xong, trời liền đổ mưa lất phất. Bậc đá xuống núi vốn đã khó đi, giờ còn thêm mưa, chắc chắn càng trơn trượt hơn. Đường Trừng kéo hành lý, bung dù, đứng trên bậc thang nhìn xuống lớp đá xanh ướt đẫm vì mưa, khẽ thở dài. Cô thu gọn tay cầm vali, đang định cúi xuống nhấc lên thì... Ngay khoảnh khắc ấy, một bàn tay thon dài đã nhanh hơn một bước, kéo chiếc vali của cô lên trước. Cô kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy phía sau mình — người mặc chiếc áo khoác đen, không ai khác chính là Giang Kỳ. Vì phải xách hai vali nên hắn đội mũ áo mưa, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhìn cô. "Thầy Giang?" Đường Trừng vội vàng đưa cây dù sang che cho hắn. "Đi thôi." Giang Kỳ nói. "À, cảm ơn thầy Giang. Mọi người đều đang vội, nếu không có anh giúp, chắc em sẽ cực kỳ chật vật mất!"