Chương 18

Hắc Nguyệt Quang Cô Mất Trí Nhớ Rồi

Đường Mật 04-05-2025 23:12:06

Hi Bội Bội mặt mày đã nhăn tít lại thành một cục. Âu Lê để ý tới biểu cảm của cô ta, khẽ nhướng mày. Ban đầu cô vẫn nghĩ lần này tham gia chương trình tổng hợp, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình sẽ là tiểu công chúa nhà họ Hi – Hi Bội Bội. Dù sao thì gia thế và hậu thuẫn của đối phương ở đây cũng là hàng đầu, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một Đường Trừng. Chỉ dựa vào mấy lời hòa giải ban nãy của cô gái kia thôi, Âu Lê đã phải thu lại thái độ coi thường lúc đầu. Huống hồ, Giang Kỳ đối với cô ấy... cũng không phải là không để tâm. Xem ra, sau này phải tập trung toàn lực mới được. Nếu để một "nữ phụ tuyến mười tám" vượt mặt chiếm spotlight thì mấy người trong nhóm đối thủ của cô không biết sẽ giễu cợt cỡ nào. "À, cảm ơn nhé!" Lúc này, Đường Trừng cũng không từ chối lòng tốt của Thịnh Dặc. Cảnh tượng ấy khiến nét mặt Thịnh Dặc dịu hẳn đi. Hành động của Đường Trừng cũng khiến Triệu Sanh Sanh lập tức nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Giang Kỳ. Nhưng cô nhìn đi nhìn lại vẫn không thấy hắn có biểu hiện gì khác thường. Là sao chứ? Không chỉ Triệu Sanh Sanh, đến cả Thịnh Dặc cũng theo bản năng quay sang nhìn Giang Kỳ. Không hiểu sao, hắn cứ có cảm giác người này, vị đại lưu lượng Giang Kỳ ấy dường như để ý đến Đường Trừng hơi quá. Trong lòng thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt Thịnh Dặc vẫn không biểu lộ chút gì, trái lại còn cười cười lịch sự với Giang Kỳ "Ngại quá, bắp tôi chỉ còn lại một trái, lúc chia phần quên mất thầy Giang. Hy vọng anh không để bụng." Chuyện Thịnh Dặc có giữ đồ ăn lại, Âu Lê cũng biết. Khi Giang Kỳ chưa đến, cô từng phân vân có nên để dành lại chút gì đó cho hắn không. Nhưng rồi lại nghĩ, dù gì cô cũng là con gái, nếu quá chủ động sẽ dễ để lại ấn tượng không tốt, ảnh hưởng đến hình tượng của mình, nên cuối cùng từ bỏ. Giờ nhìn lại, có lẽ giữ lại chút gì đó cũng không phải là ý kiến tồi. Bên này, Giang Kỳ vừa nghe lời Thịnh Dặc nói xong, đôi mắt đen khẽ lóe lên, đang định mở miệng thì... Bốp! Còn chưa kịp nói gì, cả hai người đã thấy Đường Trừng đứng giữa hai người họ hơi nhấc chân, hai tay giữ chặt hai đầu trái bắp, dùng một chút sức ở đầu gối, thông qua lớp bao nilon mà bẻ "rắc" một cái, trái bắp nguyên vẹn đã bị chia làm đôi. Giang Kỳ: "..." Thịnh Dặc: "..." Quần chúng vây xem: "..." Ngay sau đó, họ nhìn thấy Đường Trừng rất tự nhiên đưa một nửa trái bắp đến trước mặt Giang Kỳ. "Giang lão sư, cho anh." Giang Kỳ: "..." Thịnh Dặc: "..." "Chỉ là trái bắp thôi mà, không giống mấy món khác. Bẻ làm hai thì em và Giang lão sư vẫn có thể chia nhau ăn..." Nói đến đây, cô bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn Thịnh Dặc, mỉm cười nhẹ nhàng "Thịnh đại thần chắc sẽ không để tâm chứ?" Thịnh Dặc: "..." Thịnh Dặc: "Không sao cả. Bắp anh tặng em, thì là của em, em muốn xử lý thế nào cũng được." Dưới ánh mắt như cổ vũ của Đường Trừng, Giang Kỳ chậm rãi đưa tay nhận lấy nửa trái bắp kia. "Mau ăn đi, Giang lão sư. Ăn xong rồi còn phải đi rửa chén nữa đó!" Vừa giục, Đường Trừng vừa đưa nửa trái bắp còn lại lên cắn một miếng. "Ồ, là bắp ngọt đó, thơm thật đấy!" Cô tấm tắc khen. Một bên, Triệu Sanh Sanh gần như bị màn "chia bắp" này của Đường Trừng làm cho choáng váng. Không chỉ thế, từ vị trí của cô, còn lén thấy khóe môi Giang Kỳ, vị đại lưu lượng vốn luôn lạnh nhạt lại khẽ cong lên. Là nữ chính của quyển sách này, cô thế mà lại cảm thấy "Hắc nguyệt quang" và Giang Kỳ có một chút ngọt ngào... "Không nhìn ra đấy, bạn gái tai tiếng của tôi đúng là giỏi thật!" Mạc Thiếu Tôn ở một bên lại buông lời bình phẩm lạc quẻ. Triệu Sanh Sanh: "..." Thiếu niên này chú ý đến điểm nào không thể đàng hoàng một chút à? Hai người lần lượt vào bếp. Đường Trừng thấy Giang Kỳ vẫn còn cầm nửa trái bắp mà chưa ăn, liền thúc giục "Anh mau ăn đi, thật sự ngọt lắm." Nghe vậy, Giang Kỳ cắn một miếng. "Thế nào? Ngọt không?" Đường Trừng hơi nghiêng đầu lại gần, hỏi. Ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người nữ sinh, nghĩ đến hành động vừa rồi của cô, hàng mi Giang Kỳ khẽ rủ xuống, khóe môi khẽ cong. "Ừ." Nhưng chỉ là nửa trái bắp thôi, hai người rất nhanh đã ăn xong. Tiếp theo, họ phải tuân thủ quy tắc của chương trình, rửa sạch toàn bộ chén đũa còn lại mà các khách mời khác đã dùng trong bữa ăn. Âu Lê nói cũng không sai, tổng cộng bốn người bọn họ ăn bốn cái chén, bốn cái đĩa, thêm một tô canh lớn và vài cái muỗng đũa linh tinh, lượng công việc cũng không quá nhiều. Cùng lắm thêm cả phần của Triệu Sanh Sanh và Mạc Thiếu Tôn – hai cái chén mì và hai đôi đũa. Người mang chén đũa vào là Triệu Sanh Sanh. Khi bỏ đồ vào bồn rửa, cô còn hơi ngượng ngùng. Nhưng nghĩ đến đây là quy tắc chương trình, cô cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ siết chặt nắm tay nhỏ, như đang âm thầm cổ vũ cho họ. Bồn rửa đã được đổ đầy nước ấm và chất tẩy rửa, bên trong nổi lên vài vệt dầu mỡ và bọt xà phòng. Giang Kỳ cảm thấy câu nói ban nãy của Thịnh Dặc vẫn có chút lý — con gái, nhất là minh tinh nữ, tốt nhất nên hạn chế đụng vào mấy thứ làm tổn thương đôi tay như thế này. "Em đừng động vào, để anh rửa." Hắn hạ giọng nói. Nghe vậy, Đường Trừng ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, lại thấy trong mắt người đàn ông ấy tràn đầy nghiêm túc. Hai tròng mắt đen như hai viên hắc diệu thạch thượng phẩm, dù ở trong căn bếp xám xịt này, vẫn rực rỡ lấp lánh. Quan trọng nhất là, trong đôi mắt đó, giờ phút này chỉ phản chiếu hình bóng duy nhất của cô. Một thoáng thất thần trôi qua, Đường Trừng liền nhanh chóng làm ra biểu cảm đáng thương hề hề. "Giang lão sư, máy quay vẫn còn đang quay đấy." Cô chỉ chỉ về phía nhóm nhân viên công tác phía sau: "Thầy sẽ không quên em bây giờ mang danh tiếng gì đâu nhỉ? Rõ ràng cả hai cùng mắc lỗi, mà chỉ để anh một mình ở đây rửa chén nhận phạt. Anh có tin không, chỉ cần đoạn này được phát sóng, em lập tức bị chửi lên hot search luôn đó. Dù nói rằng bị ghét cũng là một dạng nổi tiếng, nhưng anh thông cảm một chút đi, cho dù em thật sự thích cọ nhiệt, cũng không muốn cứ mãi phải dùng cái chiêu này để ra khỏi vòng đâu..."