Lúc này, Giang Kỳ đột nhiên thắng gấp, sau đó kéo cô chạy trốn vào sau một bức tường bên hông.
Không gian chật hẹp, hai người mặt đối mặt đứng gần nhau, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp sau lớp khẩu trang của đối phương, còn cả nhịp tim đập thình thịch.
Đợi một lát, thấy không có ai đuổi theo, Giang Kỳ cúi đầu xuống.
Lúc này mới thấy Đường Trừng đứng trước mặt hắn, thần sắc có phần ngơ ngác. Hắn đưa tay vẫy vẫy trước mắt cô: "Sao vậy?"
"A? Không có gì..." Đường Trừng cong môi cười,"May mà chỉ nhận ra em. Nếu nhận ra anh, anh tin không, nguyên cả con phố ăn vặt này chắc chắn sẽ lao tới đuổi theo?"
"Bây giờ ai còn rảnh như vậy nữa chứ."
"Sao lại không? Anh đúng là không biết mình nổi tới mức nào đâu."
Vừa nói, hai người vừa rời khỏi góc tường, đi về phía bãi đậu xe.
Khi tới nơi, Đường Trừng cảm thấy người mình toàn mùi đậu hủ thúi, không muốn lên xe ngay, bèn tìm một góc khuất, nhanh chóng giải quyết xong hai phần đậu hủ thúi của mình.
Đợi đến khi cô ăn xong, cay tới mức phải mím môi nhăn mặt rồi quay lại xe, Giang Kỳ liếc thấy đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt chợt tối lại, sau đó lại cầm khẩu trang và mũ lên rồi xuống xe.
"Anh đi đâu vậy?"
"Đi mua nước uống. Em ngồi trên xe chờ anh."
Nói xong, không để cô kịp từ chối, hắn đã đi xa rồi.
Dáng người hắn cao ráo, thẳng tắp, dù không nhìn rõ mặt, nhưng giữa đám người vẫn nổi bật đến mức không thể bỏ qua.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Đường Trừng khẽ ngẩn người, rồi bất giác bật cười. Gần như cùng lúc đó, điện thoại trong túi xách cô chợt rung lên.
Cô lấy điện thoại ra, mở WeChat, nụ cười nơi khóe môi cũng dần biến mất.
Trần Uy Nhuy: "Ngày mai 7 giờ 30 có buổi tiệc ở phòng nghe nhạc Vọng Giang Lâu, nhớ chuẩn bị, 7 giờ tôi tới đón cô."
Ha.
Đường Trừng gập điện thoại lại, hoàn toàn không có ý định để tâm đến lời dặn đó.
Quay đầu lại, cô thấy Giang Kỳ đang cầm hai chai nước, chậm rãi đi về phía mình.
Cô nhìn hắn một lát, rồi lại cúi đầu mở lại WeChat của Trần Uy Nhuy ra xem, sau khi yên lặng vài giây, Đường Trừng lập tức tắt tiếng điện thoại, tháo chiếc vòng tay bên cổ tay phải, tiện tay ném xuống dưới ghế của mình.
"Em đến rồi."
Đường Trừng chỉ tay về phía căn hộ trước mặt.
"Ừ."
Giang Kỳ tắt máy.
"Cảm ơn Giang lão sư đã đưa em về hôm nay. Em lên trước đây, cũng muộn rồi, anh cũng tranh thủ về sớm nghỉ ngơi nhé."
Đứng ngoài cửa xe, Đường Trừng cúi người xuống, nói với Giang Kỳ đang ngồi trong xe: "Vâng." Giang Kỳ gật đầu.
Nhưng khi Đường Trừng lên lầu, ra đứng ở ban công phòng khách nhìn xuống, lại phát hiện xe của Giang Kỳ vẫn còn đỗ nguyên tại chỗ. Có lẽ là thấy cô xuất hiện ở ban công, lúc này hắn mới từ cửa sổ xe vươn tay ra, tùy tiện vẫy nhẹ một cái rồi mới lái xe rời đi.
Đường Trừng khẽ nhướng mày — vậy nên là vì thấy cô về nhà an toàn, hắn mới yên tâm rời đi?
Vẻ mặt cô thoáng chút trầm ngâm.
Ngồi trên sofa một lúc, Đường Trừng mở túi xách ra, phát hiện điện thoại vẫn đang nhấp nháy — là cuộc gọi nhỡ từ Trần Uy Nhuy.
Chỉ liếc mắt một cái, cô liền tiện tay ném điện thoại sang bên cạnh, rồi cầm đồ ngủ đi tắm rửa.
Đợi cô rửa mặt xong, skincare, chăm da xong xuôi, bưng một ly nước quay lại ngồi xuống sofa lần nữa, thì điện thoại không còn nhấp nháy nữa.
Chỉ có điều, màn hình hiển thị bảy cuộc gọi nhỡ, mười chín tin nhắn WeChat chưa đọc.
Bình thản mở giao diện WeChat, Đường Trừng nhìn thấy...
Trần Uy Nhuy: "Đường Trừng! Tại sao không nghe điện thoại? Đừng có không biết điều. Nếu không phải vì dạo gần đây nhiệt độ của cô đủ cao, cô nghĩ tôi sẽ giới thiệu cho cô một bữa tiệc cao cấp như vậy sao?"
Trần Uy Nhuy: "Bây giờ có chút tiếng liền kiêu rồi đúng không? Trước đây là ai vì tiền mà khóc lóc cầu xin tôi, chỉ cần có thể kiếm tiền, trừ chuyện lên giường, các chiêu trò câu nhiệt độ khác cô đều chịu làm?"
Trần Uy Nhuy: "Những ông lớn ấy chịu ngủ với cô là phúc phận của cô đấy. Showbiz có mấy ai sạch sẽ? Cô trong sạch thì có ích lợi gì?"
Trần Uy Nhuy: "Đường Trừng!!! Đừng tưởng chỉ dựa vào một show Quyến Luyến Đồng Hành là cô có thể thoát khỏi tôi, thoát khỏi công ty? Đúng, cô trong show đó có vẻ thân thiết với Giang đỉnh lưu, nhưng người ta là ai chứ? Có thể nhìn trúng cô sao? Đừng nằm mơ leo lên cái cây đại thụ ấy nữa!"
Trần Uy Nhuy: "Đường Trừng, tỉnh lại đi. Showbiz vốn là như vậy, nếu không tranh thủ lúc còn trẻ đẹp mà vớt chút tài nguyên, cô còn hy vọng mình sau này có thể lấy Ảnh hậu sao?"...
Vừa đe dọa, vừa dụ dỗ.
Cái gì cũng nói được.
Khóe môi Đường Trừng nhếch lên thành một nụ cười lạnh đầy châm chọc, sau đó thoát khỏi khung chat với Trần Uy Nhuy, mở khung trò chuyện với Giang Kỳ — người mà cô đã add WeChat hôm rời khỏi Sương Mù Công Sơn.
Ảnh đại diện của hắn cực kỳ đơn giản chỉ một màu đen kịt.
Cô ngẫm nghĩ một lát, rồi gõ một dòng tin nhắn.
Vừa mới vòng qua một khúc cua lớn và trở về nhà, Giang Kỳ cảm thấy điện thoại mình rung lên. Hắn mở ra xem.
Đường Trừng: "Ngại quá, Giang lão sư, hình như em làm rơi vòng tay, không biết có rơi trong xe anh không. Anh có thể giúp em tìm thử dưới ghế xem có không?"
Sau khi gửi tin, Đường Trừng liền kiên nhẫn chờ phản hồi.
Trần Uy Nhuy và Tinh Duệ — cô nhất định sẽ thoát khỏi bọn họ.
Những nhà đầu tư não toàn mỡ mà Trần Uy Nhuy muốn cô đi lấy lòng, cô chẳng còn chút hứng thú nào.
Trần Uy Nhuy sốt ruột cũng là bởi vì đột nhiên phát hiện cô ở Quyến Luyến Đồng Hành bắt đầu không còn dễ kiểm soát, muốn tìm điểm yếu để kéo cô lại.
Nếu đã phải tìm một chỗ dựa để đứng vững trong giới này, thì tại sao không chọn cái chắc chắn nhất, cũng là người cô thấy thuận mắt nhất?
Trần Uy Nhuy nói cô không với tới được "cây đại thụ" Giang Kỳ, vậy thì cô càng muốn leo lên thử xem.
Chưa đến nửa phút, Đường Trừng đã nhận được tin nhắn trả lời từ Giang Kỳ.
Giang Kỳ: "[Hình ảnh] Là cái này sao? Anh tìm thấy nó dưới ghế phụ."
Đường Trừng: "Đúng, chính là cái này. Vòng tay này rất quan trọng với em. Giang lão sư, khi nào anh có thời gian thì mang đến giúp em được không? Không tiện thì gửi chuyển phát nhanh cũng được."