Chương 35

Hắc Nguyệt Quang Cô Mất Trí Nhớ Rồi

Đường Mật 04-05-2025 23:12:05

Trình Cao Dương: "Chuyện hồi cấp ba, mấy cậu còn nhớ không? Giang Kỳ là học kỳ hai lớp 10 mới chuyển đến. Sang lớp 11, cậu ta với Đường Trừng từng bị đồn một thời gian, mấy cậu có ấn tượng gì không?" La Duệ: "Làm sao mà không nhớ? Khi đó chuyện ầm ầm cả trường. Mẹ của Đường Trừng còn đến tận nơi, trời ạ, nghe giáo viên nói xong chẳng thèm nói gì thêm, giơ tay lên tát Đường Trừng một cái ngay tại chỗ. Tôi đến giờ vẫn còn nhớ rõ mồn một luôn!" Lục Vọng Phong: "Nhắc đến mới nhớ, tôi cũng có chút ấn tượng. Lúc đó tôi còn cảm thấy áy náy, vì cái tin đồn đó là do bọn tôi mấy đứa nhiều chuyện tung ra. Giang Kỳ khi đó giận lắm. Sau đó để xoa dịu Đường Trừng, cậu ta tự đứng ra nhận là mình đơn phương thích cô ấy, rằng đối phương hoàn toàn không có tình cảm gì với mình. Còn viết hẳn một bài kiểm điểm 2000 chữ dán trên bảng thông báo giáo vụ, sau đó chuyện mới êm xuống." Trương Thừa: "Đúng đúng, nhưng ai tinh ý đều biết Giang Kỳ chỉ là ra mặt giúp cô ấy thôi. Dù sao khi đó Đường Trừng đúng là rất thảm. Về sau cô ấy chuyển vào lớp chọn, hai người cũng không còn qua lại gì nữa, ai cũng không dám buôn chuyện thêm." La Duệ: "Nói đến đây, tôi còn nhớ một chuyện rất thú vị. Giang Kỳ để thuyết phục mẹ Đường Trừng rằng mình thực sự đơn phương thích cô ấy, dù môn Văn chưa bao giờ đủ điểm, vẫn cố viết hẳn một bức thư tình cho Đường Trừng. Khoảng bốn, năm trang lận, còn gấp thành hình trái tim nữa. Đúng là dụng tâm lắm luôn." Trình Cao Dương: "???" Trương Thừa: "???" Lục Vọng Phong: "???" Trình Cao Dương: "Thư tình là chuyện bao giờ vậy? Sao tôi hoàn toàn không biết gì?" La Duệ: "Ngay cái đợt mẹ Đường Trừng làm ầm ở phòng giáo viên ấy, tôi trốn học, vô tình đi ngang qua văn phòng thì nghe được. Lúc đó tôi còn thấy Giang Kỳ đúng là có tâm thật, diễn đạt chuẩn bài luôn." Trình Cao Dương: "..." Trương Thừa: "..." Lục Vọng Phong: "..." A! Trình Cao Dương không chịu nổi, đưa tay ôm đầu, cảm thấy bản thân vừa bị đánh một đòn chí mạng. Tại sao? Tại sao xung quanh tôi toàn là mấy đứa ngu xuẩn thế này?! Trình Cao Dương: "..." La Duệ: "Sao vậy?" Trình Cao Dương: "Nếu một ngày nào đó cậu chết, chắc chắn là vì ngu mà chết!" La Duệ: "..." Trình Cao Dương hít sâu một hơi, đang định ném điện thoại qua một bên thì một tin nhắn khác lại bật ra. Lục Vọng Phong: "Lão Dương, sao thế? Giang Kỳ... chẳng lẽ hồi cấp ba thật sự thích Đường Trừng à?" Trình Cao Dương: "Tôi làm sao biết được? Tôi sắp hói đầu đến nơi rồi đây..." Lục Vọng Phong: "Tôi nhớ không lầm thì hiện giờ Giang Kỳ với Đường Trừng đang cùng tham gia show hẹn hò gì đó mà? Cậu nói xem có khi nào cậu ta tham gia là vì cô ấy không?" Trình Cao Dương: "Tôi không biết." Lục Vọng Phong: "Không nhìn ra được đấy. Giang Kỳ thằng này hóa ra là kiểu si tình âm thầm à? Nhưng cũng không lạ, Đường Trừng bây giờ xinh quá mà. Hồi cấp ba ăn mặc quê mùa chứ giờ xinh đến mức không nhận ra luôn!" Trình Cao Dương: "Đừng nói ra ngoài, cứ để tôi chờ Giang Kỳ về đã, rồi hỏi bóng gió một chút." Lục Vọng Phong: "Ok ok Nhưng mà tôi thấy hơi lạ, lúc Đường Trừng vào lớp chọn, hai người gần như không còn liên lạc. Hết cấp ba, Giang Kỳ ra nước ngoài, còn Đường Trừng thi vào Bắc Xuyên. Họ gần như chẳng có chút giao tiếp nào nữa mà?" Không chỉ Lục Vọng Phong thấy lạ, Trình Cao Dương cũng cảm thấy thế. Giữa Giang Kỳ và Đường Trừng, nhìn thế nào cũng không giống từng có quan hệ gì sâu đậm. Cùng lắm là Giang Kỳ hồi cấp ba từng đơn phương thích Đường Trừng một thời gian thôi. Chắc là... chỉ có vậy? Trình Cao Dương cũng không chắc, chỉ có thể đoán như thế. Trong lúc đó, chương trình Quyến Luyến Đồng Hành vẫn đang livestream. Tám vị khách mời đã chia xong tổ, chuẩn bị xuất phát đến địa điểm hẹn hò. Trình Cao Dương lắc đầu, cố gắng vứt mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu ra ngoài, bắt đầu tập trung xem livestream. Bốn hoạt động đều diễn ra ở lưng chừng núi, nếu đi bộ thì mất khá nhiều thời gian. Vì vậy, tổ chương trình mạnh tay thuê hẳn một chiếc xe buýt để đưa tám người đến điểm dừng ở giữa sườn núi. Đúng 12:30 trưa, Giang Kỳ và Đường Trừng đến điểm hẹn trước căn nhà nhỏ để lên xe. Có lẽ vì phải quảng bá cho nhà tài trợ, mỗi cặp khách mời đều được phát một chiếc máy ảnh Polaroid, dùng để ghi lại những khoảnh khắc đẹp bên nhau. Lên xe, các cặp đôi cơ bản đều ngồi cạnh nhau. Giang Kỳ và Đường Trừng là người đầu tiên lên xe, nên ngồi hàng ghế cuối cùng bên phải, sát cửa sổ. Vừa ngồi xuống, Đường Trừng đã thấy Giang Kỳ đang chau mày nhìn ra ngoài, trông như đang suy nghĩ điều gì đó. Từ góc độ của cô nhìn sang, đường nét gương mặt của hắn vô cùng rõ ràng: hàng lông mi dài rũ nhẹ, tạo thành một bóng mờ dưới mí mắt, môi hơi mím lại, còn vành tai có một nốt ruồi màu xanh nhạt, không quá đậm nhưng cũng chẳng nhạt. Cô nhìn một lát, khóe môi khẽ cong lên, rồi bất chợt gọi "Thầy Giang!" Giang Kỳ quay đầu theo phản xạ. Tách! Đường Trừng bấm nút chụp, dùng Polaroid ghi lại khoảnh khắc đó. Giang Kỳ: "Em làm gì thế?" "Chụp ảnh chứ sao, thầy Giang không thấy à?" Đường Trừng vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ tấm ảnh mới chụp trong tay, giúp nó nhanh chóng hiện hình. Giang Kỳ: "Em nhớ không lầm thì đạo diễn bảo dùng cái này để ghi lại những cảnh đẹp dọc đường mà?" "Đúng rồi mà, nãy em thấy góc nghiêng của thầy rất đẹp, nên dùng Polaroid lưu giữ lại thôi." Đường Trừng trả lời rất chân thành. Giang Kỳ: "..." Hắn còn định nói gì đó thì đúng lúc ảnh đã hiện ra. Đường Trừng vui vẻ đưa tấm ảnh cho hắn xem. "Nhanh thật đó, thầy Giang! Polaroid đúng là dùng sướng ghê, ảnh ra liền luôn!"