Chương 10

Ta Là Chị Dâu Của Nam Chính

Cửu Nguyệt Lưu Hỏa 22-05-2025 11:16:22

Mộ Minh Đường buông lời đe dọa, nói nếu không được của hồi môn tương đương với Tưởng Minh Vi thì sẽ cắt tóc. Tưởng thái thái bị nàng làm cho tức đến đau ngực, nhưng lại không dám thực sự mạo hiểm. Mộ Minh Đường đã không còn phụ mẫu, không có gì ràng buộc, nếu bị dồn vào đường cùng, ai biết được cô nương này sẽ làm ra chuyện gì? Bây giờ Hoàng đế đã tuyên bố cưới thê tử cho Kỳ Dương Vương trước mặt văn võ bá quan, nếu lúc này Mộ Minh Đường xảy ra mệnh hệ gì, Tưởng gia sẽ đi đâu để tìm một vị nhị tiểu thư khác? Tưởng gia đã từng trải qua một lần trốn hôn, không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự thử thách nào đối với quyền lực Hoàng gia nữa. Tối đó Tưởng thái thái kể lại yêu cầu của Mộ Minh Đường cho Tưởng Hồng Hạo nghe, Tưởng Hồng Hạo cắn răng nói: "Tiền bạc chẳng qua là vật ngoài thân, so với tương lai của cả gia tộc thì thực sự không đáng gì. Cứ làm theo lời nàng ta, chuẩn bị sính lễ cho nàng ta như Minh Vi. Bỏ tiền ra mua chức chủ sứ Tam ty vẫn đáng giá." Tưởng thái thái nghe xong cảm thấy vô cùng không cam lòng, nhưng Tưởng Hồng Hạo đã ra lệnh, bà cũng không thể phản bác, đành phải ấm ức chấp nhận. Sau đó, khi Tưởng gia chuẩn bị vàng bạc, trang sức, nội thất bằng gỗ hồng, quả nhiên đều làm thành đôi. Tưởng gia chỉ có một mình Tưởng Minh Vi, Tưởng thái thái sau khi sinh Tưởng Minh Vi thì không thể mang thai nữa, mà những năm qua, các tiểu thiếp trong hậu viện cũng không có con. Tưởng Hồng Hạo những năm đầu còn mong muốn có con, cuối cùng cũng từ bỏ ý định sinh nhi tử, dồn toàn tâm toàn ý vào con đường quan lộ. Có một nhi nữ làm Vương phi, sau này có thể còn làm đến Hoàng hậu, so với mười nhi tử bất tài còn tốt hơn nhiều. Chỉ cần chức quan của ông ta đủ cao, sau này còn lo không có người dưỡng già đưa tiễn sao? Tưởng gia chỉ có một mình Tưởng Minh Vi, có thể tưởng tượng được khi Tưởng thái thái chuẩn bị của hồi môn cho nàng ta rộng rãi như thế nào. Tuy nhiên, gia tài Tưởng gia chỉ có ngần ấy, giờ lại thêm một Mộ Minh Đường, Tưởng gia nhất thời không thể lấy thêm tiền bạc bù đắp, đành phải cắt giảm một nửa sính lễ của Tưởng Minh Vi để san sẻ cho Mộ Minh Đường. Chuyện này Tưởng thái thái không dám nói cho Tưởng Minh Vi, cuối cùng nhìn vào danh sách sính lễ, trong lòng Tưởng thái thái tức đến phát khóc. Nhưng không có cách nào khác, dù Tưởng thái thái có khó chịu đến đâu, cuối cùng vẫn phải gượng cười, vui vẻ tiễn Mộ Minh Đường xuất giá. Mộ Minh Đường gả cho Kỳ Dương Vương, Tưởng Minh Vi gả cho Tấn Vương, Kỳ Dương Vương là trưởng, nên hôn sự của Kỳ Dương Vương phải làm trước. Ngày thành thân, Mộ Minh Đường mặc phượng quan hà bào, ngồi trên giường cưới nghe các tức phụ chải đầu* nói những lời chúc phúc mà ngay cả họ cũng không tin. Phượng quan trên đầu nặng đến mức nàng không thể ngẩng đầu lên, nhưng Mộ Minh Đường vẫn ngồi ngay ngắn, chờ đợi đoàn rước dâu đến. (*): Tức phụ chải đầu là cụm từ để chỉ những người phụ nữ được mời đến để chải đầu và trang điểm cho cô dâu trong ngày cưới. Có nữ tử nào mà không khao khát một hôn lễ hoành tráng và long trọng, rõ ràng cuộc đời này của Mộ Minh Đường chỉ có một lần này thôi. Tân lang đang hôn mê, khách khứa ngoài mặt chúc phúc, thực tế đều đang cười nhạo, ngay cả các bà mối cũng làm việc một cách qua loa. Người khác không cho nàng thể diện, nàng tự cho mình thể diện. Bất kể người khác như thế nào, đối với nàng, hôn lễ này chắc chắn phải trang trọng và hoàn hảo nhất. Giờ lành đã đến, đoàn rước dâu dừng lại trước cổng Tưởng phủ. Mộ Minh Đường được các nha hoàn đỡ lên kiệu hoa. Hiển nhiên, Tạ Huyền Thần không thể tham dự hôn lễ, hắn bây giờ vẫn đang hôn mê. Nhưng nhiều nghi lễ không thể thiếu người, dù đã bớt đi rất nhiều thủ tục, vẫn có vài cái là bắt buộc. Cuối cùng, chỉ có thể để Tạ Huyền Tế ra mặt, thay Tạ Huyền Thần hoàn thành các nghi lễ tại Tưởng gia với tư cách là đệ đệ kiêm người tiếp khách. Kiệu hoa đi quanh Kinh thành một vòng, cuối cùng mới đến Kỳ Dương Vương phủ trong tiếng trống chiêng rộn ràng. Mộ Minh Đường ngồi trong kiệu hoa chao đảo, nghĩ rằng màn trình diễn này thật hoành tráng. Có lẽ trong mắt người dân thường, nàng cũng là kiệu hoa mười dặm, phong quang vô hạn, vẻ vang trở thành Vương phi rồi nhỉ? Rất rõ ràng, càng về sau, tiếng kèn trống bên ngoài càng lớn, như thể đang cố tình che giấu điều gì đó. Mộ Minh Đường dù không nhìn thấy cũng có thể đoán ra, có lẽ càng gần Kỳ Dương Vương phủ, càng không ai dám đến gần, hai bên đường người đi lại vắng vẻ, không một bóng người, còn yên tĩnh hơn cả nghĩa trang, nên những người thổi nhạc mới cố tình tăng âm lượng, thêm phần náo nhiệt. Đây chính là nơi nàng sẽ sống suốt phần đời còn lại, Mộ Minh Đường lặng lẽ thở dài, kéo váy, chậm rãi bước xuống kiệu hoa. Bước vào Kỳ Dương Vương phủ, có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí khác biệt hoàn toàn so với Tưởng phủ, nơi khách khứa đông đúc, và các con phố nhộn nhịp. Mộ Minh Đường đội khăn trùm đỏ, tầm nhìn toàn một màu đỏ. Nàng không thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng ít nhất có thể nghe thấy, hai bên không có chút âm thanh nào. Nếu không phải nhìn thấy bậu cửa cao ngất và viên gạch phẳng lì dưới chân, nàng đã nghĩ mình đang ở một tử thành. Tạ Huyền Tế thay Tạ Huyền Thần hoàn thành nghi lễ ở Tưởng phủ, nhưng phần sau đó, hắn ta không thể thay thế được. Khu vực Kỳ Dương Vương phủ quá tà môn, ngay cả Tạ Huyền Tế cũng không muốn ở lại lâu, Mộ Minh Đường đành phải tự mình vào chính đường, theo sự hướng dẫn của lễ quan, một bái thiên địa, hai bái cao đường, cuối cùng, đối diện với không khí trống trải, chậm rãi hạ bái. Lễ quan lập tức hô to: "Lễ thành. Đưa vào động phòng." Hắn hô lớn như vậy, như sợ chậm trễ một chút sẽ làm lỡ việc gì đó. Những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đỡ Mộ Minh Đường đi về phòng tân hôn. Không ai dám đi sâu vào Kỳ Dương Vương phủ, càng không thể có chuyện bố trí phòng tân hôn, nên cái gọi là phòng tân hôn, thực ra chính là tẩm điện của Tạ Huyền Thần. Mộ Minh Đường không nhìn thấy đường, nhưng rõ ràng cảm nhận được không khí càng lúc càng căng thẳng, đến cuối cùng, tai còn nghe thấy tiếng va chạm của đao kiếm và áo giáp. Càng đi sâu, hai nha hoàn đỡ Mộ Minh Đường càng thở gấp, tay cũng bắt đầu run rẩy, đến một cửa điện, cả hai đột nhiên buông tay, vội vàng lùi lại hai bước: "Vương phi, tân phòng ở phía trước. Nô tỳ không tiện vào trong điện, Vương phi tự vào đi."